Mười phút sau, tất cả đồng học gia trưởng đều đã đến đông đủ,
Cũng chỉ tại lúc này, Vương lão sư đi vào.
Họp gia trưởng là có người hoan hỉ có người buồn.
Hài tử học giỏi gia trưởng ngẩng đầu ưỡn ngực, sẽ chờ bị điểm đồng hồ nổi tiếng giương cao.
Hài tử học tập kém gia trưởng tắc cúi đầu, chỉ sợ được lão sư nhìn thấy điểm danh.
Tần Tiểu Ngư thành tích học tập vẫn rất tốt, cho nên Tần Hán Sơ căn bản không sợ bị điểm tên.
Mấy cái gia trưởng bị xong "Hình" sau đó, Tần Hán Sơ nghe thấy Vương lão sư nói ra: "Tần Tiểu Ngư gia trưởng xin đứng lên thân."
Nghe vậy, Tần Hán Sơ tò mò đứng lên.
"Vị này là Tần Tiểu Ngư đồng học ca ca, ở trên tuần lễ luận văn so tài bên trong, Tần Tiểu Ngư đồng học luận văn thu được toàn khu hạng nhất."
"Luận văn đề mục là « huynh trưởng như cha »!"
Tần Hán Sơ kinh ngạc ngây tại chỗ.
Tần Tiểu Ngư luận văn vậy mà được toàn khu hạng nhất?
Tiểu ny tử này là muốn cho mình một cái kinh hỉ sao?
Khi nghe thấy luận văn đề mục thì, mũi hắn đau xót, hai hàng lệ nóng không nhịn được chảy xuống.
Lúc này, tất cả gia trưởng ánh mắt đều tề tụ Tần Hán Sơ trên thân.
"Ta có thể mang Tần Tiểu Ngư luận văn đọc cho mọi người nghe sao?" Vương lão sư đối với Tần Hán Sơ hỏi.
Tần Hán Sơ cười lau sạch nước mắt, hắn gật đầu: "Có thể."
Vương lão sư cầm lên Tần Tiểu Ngư luận văn bản, bắt đầu đọc chậm.
"Tuổi thơ của ta là đáng buồn, nhưng cũng là may mắn!"
"Đáng buồn là bởi vì ta ba ba là tửu quỷ, ta mụ mụ là đánh bạc."
"May mắn là bởi vì ta có trên thế giới tốt nhất ca ca. . ."
Thần bất khả nghịch. Vận mệnh luân chuyển, chàng trai sẽ thoát khỏi vận mệnh đau thương hay sẽ lại bị nó đưa đẩy đến bến bờ tuyệt vọng. Đây là một câu chuyện kể về một chàng trai chìm trong bóng tối nhưng lại muốn hướng mình đến với ánh sáng quang minh.