Nghiêm Tư Nhuệ sau khi tỉnh lại, nhìn thấy Lưu Quân Hạo đang chằm chằm nhìn mình. Đại não lúc này xuất hiện từng mảng kí ức trước đó, có thể nhớ lại chuyện đã xảy ra.
"Văn..."
Nghiêm Tư Nhuệ còn chưa nói dứt câu, thì bị Lưu Quân Hạo ôm chầm lấy.
"Tư Nhuệ ca, cuối cùng anh cũng tỉnh lại rồi. Anh dọa em sợ chết mất, em nhớ anh lắm."
Nghiêm Tư Nhuệ có chút sửng sốt, nhưng cảm thấy cơ thể người em trai nhỏ đang ôm lấy anh đang run rẩy liền không nỡ đẩy ra.
"Anh không sao, không sao." Anh choàng tay qua phía sau, vỗ nhẹ lưng của Lưu Quân Hạo "Không sợ nữa nhé."
Lưu Quân Hạo khẽ gật đầu, vẫn ôm chặt lấy người trong lòng mình. Cậu sợ, sợ một khi buông tay thì Nghiêm Tư Nhuệ sẽ lại lần nữa bỏ mặc cậu rồi chìm vào giấc ngủ say.
Đợi một lúc lâu sau, Nghiêm Tư Nhuệ bị ôm đến khó chịu. Anh hơi cựa người, gỡ nhẹ tay Lưu Quân Hạo ra khỏi người anh.
"Em ôm anh chặt quá, có phải là mưu đồ khiến anh ngạt chết không?" Nghiêm Tư Nhuệ cố ý trêu chọc.
Lưu Quân Hạo nghe xong liền buông tay.
"Em xin lỗi, em nhất thời vui mừng quá." Cậu có chút áy náy.
Nghiêm Tư Nhuệ yếu ớt mỉm cười.
Anh nhìn một lượt Lưu Quân Hạo, cảm thấy gầy đi không ít, còn có râu nữa. Hình tượng em trai nhỏ khả ái, soái ca sao lại biến mất rồi?
"Quân Hạo, em nói cho anh biết là anh đã nằm ở bệnh viện bao lâu rồi? Sao mà anh tỉnh lại thì phong cách của em cũng thay đổi vậy?"
"Còn 1 tiếng 24 phút nữa là sẽ tròn 7 ngày anh hôn mê." Lưu Quân Hạo vừa lấy nước ấm, vừa trả lời vấn đề.
"Em nhớ rõ thế à?" Nghiêm Tư Nhuệ giơ tay nhận lấy cốc nước, nhưng Lưu Quân Hạo không đưa cho.
"Mỗi ngày, mỗi giờ, mỗi phút, mỗi giây đều nhớ rõ không thiếu. Em là người trực tiếp chăm sóc anh, túc trực mong chờ anh tỉnh dậy không rời anh giây nào thì làm sao mà không." Lưu Quân Hạo nói lời chân thành, giọng điệu lại pha chút giận dỗi. Cậu ngồi xuống cạnh giường, lấy tăm bông thấm một ít nước sau đó đặt nhẹ lên môi của anh "Bác sĩ không cho anh uống quá nhiều nước khi vừa tỉnh lại, anh chịu khó chút đi."
Nghiêm Tư Nhuệ lần nữa bất ngờ về hành động chăm sóc ân cần này của Lưu Quân Hạo, anh cảm thấy có chút không quen với việc này. Truyện Trọng Sinh
"Khi anh hôn mê em đều chăm anh như thế à?"
Lưu Quân Hạo lắc đầu, đặt cốc nước xuống bàn ở cạnh, sau đó đỡ Nghiêm Tư Nhuệ nằm xuống, không nhanh không chậm trả lời "Còn làm rất nhiều thứ khác nữa."
"Òo..." Nghiêm Tư Nhuệ cảm kích trong lòng, nhưng sau đó lại nhận ra một vấn đề lớn hơn "Quân Hạo, em gầy đi không ít nha. Sao ngay cả râu cũng không cạo thế? Em chăm anh mà lại bỏ bê bản thân em hả?"
Lưu Quân Hạo nghe một tăng xong, cậu mới nhớ lại là mấy ngày nay cậu không hề có ý thức về việc bảo dưỡng nhan sắc của mình mà chỉ nghĩ về chuyện của Nghiêm Tư Nhuệ.
"Em có thể là quên mất."
"Không được, em vì chăm sóc anh mà bỏ bê bản thân là một chuyện không tốt. Quân Hạo, em phải lo cho cả chính em nữa, nếu em mà đổ bệnh thì em nghĩ anh có được vui vẻ hay không?" Nghiêm Tư Nhuệ cau mày, giọng càng nghiêm túc hơn.
Trong suốt thời gian cũng nhau trưởng thành, ngoài Hoài Du ca ra thì Tư Nhuệ ca chính là người để tâm đến từng thay đổi nhỏ của cậu. Lưu Quân Hạo bị cằn nhằn nhưng lại rất vui vẻ, cậu biết rõ những lời nói kia là đang lo lắng cho mình.
"Được rồi, lần này là do em không suy nghĩ chu đáo khiến anh lo lắng rồi. Anh đừng giận, anh vừa tỉnh dậy còn yếu, anh mau nghỉ ngơi đi." Lưu Quân Hạo vừa dỗ, vừa thuận thế đỡ người nằm xuống giường.
"Em xem anh là con nít để dỗ dành à?" Nghiêm Tư Nhuệ lườm nhẹ "Em mau đi cạo râu đi, càng nhìn anh càng muốn đánh em một trận."
"Anh chê em." Lưu Quân Hạo nhướng mày, đột nhiên cầm lấy tay của Nghiêm Tư Nhuệ lên, cúi mặt cạ cạ vào.
"Em làm gì vậy?" Vành tai Nghiêm Tư Nhuệ đỏ ửng, cảm thấy tâm tình bất ổn.
Lưu Quân Hạo không trả lời, ban đầu chỉ muốn trêu chọc Nghiêm Tư Nhuệ một chút, không ngờ lại phản ứng lớn như thế. Cậu thừa biết lòng bàn tay của anh rất nhạy cảm, lại không nghĩ được lại nhạy cảm đến mức khiến hai má cậu ửng hồng trông vô cùng khả ái.
Thật muốn cắn nhẹ một cái.
Suy nghĩ vừa thoáng qua, tim Lưu Quân Hạo cũng vừa đập sai một nhịp. Thừa thời cơ Nghiêm Tư Nhuệ đang rụt tay lại, cậu liền để môi mình hôn nhẹ vào lòng bàn tay của anh.
"Quân Hạo, em trêu anh?" Nghiêm Tư Nhuệ tức giận đến phồng má.
Nhìn bộ dạng xấu hổ của ai đó, Lưu Quân Hạo phì cười, cúi nhẹ xuống thì thầm vào tai của anh "Tư Nhuệ ca, em nể mặt anh là bệnh nhân nên sẽ tha cho anh."
Nghiêm Tư Nhuệ: -_-||||| ủa là sao? rõ ràng người bị chọc là mình mà? tha cái gì cơ?
[Góc nhắc nhở: gấu nhỏ, mau cẩn thận đề phòng con sói này nha.]