Minh Đế còn chưa cho người dán cáo thị tìm người, hôm sau vị Thần Y Thiện Tâm kia đã đến cửa Nam Thiên Môn. Sau khi nghe thị vệ bẩm báo, Minh Đế cho người mời hắn ta vào. Nhưng hắn lại không động, chỉ cười nói với Triệu Lộc.
“Phiền công công vào bẩm báo với bệ hạ, Hoàng Cung trọng yếu ta sư phụ ta không tiện vào, vẫn phiền Quận Chúa xuất cung đến núi Túc Vân một chuyến.”
Triệu Lộc nghe vậy thì hơi do dự.
“Quận chúa hiện tại thân thể không tiện đi xa, có cách nào khác không?”
Tiểu đồng lấy trong tay nải ra một lọ dược đưa cho Triệu Lộc.
“Công hoà dược này với nước ấm đút cho Quận Chúa, không bao lâu nàng sẽ tỉnh lại.”
Triệu Lộc mừng rỡ nhận lấy thuốc, cảm kích đáp.
“Đa tạ Thần Y, lão nô nhất định sẽ truyền lời đến bệ hạ.”
Tiểu đồng làm xong phận sự cũng không ở lại thêm, cúi đầu cáo từ rồi ra về. Triệu Lộc dựa theo lời hắn, sau khi đưa dược cho Thái Y viện kiểm tra liền đút cho Nhạc Ly uống. Đúng như lời tiểu đồng, nàng đã thật sự tỉnh lại. Thái Hậu rất vui mừng, bà kéo tay Nhạc Ly hiền từ nói.
“Con ngoan, tốt quá rồi…”
Nhạc Ly yếu ớt cười, trấn an Thái Hậu.
“Ly Nhi bất hiếu, khiến Thái Hậu lo lắng.”
“Nói gì vậy, con tỉnh lại là tốt rồi. Có vị thần y đó, con sẽ bình an…”
Nhạc Ly không hề nghi ngờ lời nói của Thái Hậu, sinh mạng nàng bây giờ như chỉ mành treo chuông, không còn gì để bâng khuâng hay lo nghĩ nữa.
Để hộ tống Nhạc Ly đến núi Túc Vân, Minh Đế đã điều đến Cấm Quân tinh nhuệ nhất, lại giao việc chỉ huy cho Tiêu Cảnh Lâm và Lý Lăng Hàn. Thái Hậu vốn dĩ muốn đi cùng, nhưng sau khi nghe Minh Đế phân tích lợi hại chỉ có thể từ bỏ ý định đó. Lý Lăng Diên cũng phái người của Huyết Xích Ảnh âm thầm bảo vệ, không để quận chúa gặp bất trắc gì. Nhìn đội ngũ khoa trương này, Tam công chúa không khỏi cười lạnh.
“Kẻ không biết còn tưởng ả là con gái Phụ Hoàng đấy, vô dụng như vậy chết sớm cũng tốt.”
Hoàng Hậu đứng bên cạnh nàng ta khẽ cau mày, nghiêm mặt nói.
“Con nên cẩn trọng lời nói, đừng tự rước họa cho mình. Mặc dù con là công chúa cao quý, nhưng chỉ cần Thái Hậu bất mãn thì ngày tháng sau này sẽ rất khó khăn, có hiểu chưa?”
Tam công chúa bĩu môi, hoàn toàn xem nhẹ lời Hoàng Hậu. Nàng ta đương nhiên không sợ, bởi vì nàng ta mới chính là huyết mạch hoàng thất. Nếu ngay đến một đứa cô nhi cũng có thể trèo lên đầu mình, vậy vị trí này nàng không ngồi cũng được. Nhưng dù sao nàng ta cũng sống dựa vào Hoàng Hậu, không thể không tỏ ra ngoan ngoãn.
“Mẫu hậu giáo huấn rất đúng, ta cũng không phải chấp nhất với một con ma bệnh.”
Hoàng Hậu nuôi dưỡng Tam công chúa, phần nào cũng hiểu rõ bản tính của nàng ta nên lên tiếng nhắc nhở:
“Đừng làm gì quá đáng, cứ lo tốt việc của bản thân đi.”
“Vâng, mẫu hậu …”
Đường đến Túc Vân rất xa, sức khỏe Nhạc Ly lại rất yếu nên phải mất hai ngày mới đến được. Tiểu đồng ra tận nơi đón tiếp. Tiêu Cảnh Lâm và Lý Lăng Hàn nhìn thấy hắn liền xuống ngựa đi qua.
“Tiểu sư phụ, chúng tôi phụng mệnh đưa Quận Chúa đến gặp thần y Thiện Tâm để chữa bệnh.”
Tiểu đồng chấp tay, thi lễ:
“Các vị vất vả rồi, sư phụ bảo ta đến đưa các vị đi nghỉ ngơi. Còn về Quận Chúa, cứ để nha hoàn hầu cận nàng đưa vào chính điện.”
“Ý của tiểu sư phụ là chúng tôi không thể vào bên trong?”
Trước thái độ tức giận của Tiêu Cảnh Lâm, tiểu đồng vẫn đối đáp vô cùng bình tĩnh.
“Xin các vị thông cảm, đây là quy định của Lạc Mai Trang. Khi sư phụ chữa bệnh sẽ không cho người khác quấy rầy. Hơn nữa phương pháp cũng là tuyệt mật.”
Tiêu Cảnh Lâm còn muốn nói tiếp đã bị Lý Lăng Hàn kéo trở về.
“Được rồi, chúng ta cứ nhập gia tùy tục đi.”
Nha hoàn nhận được lệnh, khoác thêm áo choàng cho Nhạc Ly rồi đỡ nàng xuống xe. Tiêu Cảnh Lâm dù rất lo lắng, nhưng vẫn cười trấn an nàng.
“Quận chúa không cần sợ, có bọn ta bên ngoài sẽ không ai gây bất lợi với nàng.”
Nhạc Ly đón gió nên sắc mặt không quá tốt, nàng lắc đầu đáp.
“Tiểu Hầu Gia, thần nữ sẽ không có việc gì.”
Nàng nói xong thì ra hiệu cho nha hoàn dìu mình đi vào, nhìn bóng lưng nhỏ bé đơn bạc của nàng, trong lòng Tiêu Cảnh Lâm vô cùng khó chịu. Lý Lăng Hàn vỗ vai hắn, cười cười.
“Được rồi đừng nhìn nữa, ta nghe nói thuật sĩ giang hồ đều có tính cách cổ quái như vậy. Huynh ở đây lo lắng cũng không ích gì…”
Tiêu Cảnh Lâm hất tay Lý Lăng Hàn ra, lặng lẽ đi về phía xe ngựa. Không ai có thể hiểu sự sợ hãi trong lòng hắn lúc này, bởi vì đó là người mà hắn vẫn tâm tâm niệm niệm.
Nhạc Ly vào đến chính điện, liền bảo nha hoàn lui ra ngoài. Nha hoàn tuy do dự nhưng vẫn không dám trái ý, chỉ có thể để Nhạc Ly tự mình vào bên trong. Xuyên qua một tấm bình phong dày là một gian thư phòng rộng rãi. Nhạc Ly không mất nhiều công sức đã có thể mở ra cơ quan bên trong. Nhìn thấy người đứng trước mặt, nàng tuy rất yếu ớt vẫn quỳ sụp xuống.
“Người cuối cùng cũng đến rồi.”
Nàng nói dứt lời liền ngất đi, nam nhân mặc thanh y đỡ lấy nàng. Trên gương mặt lạnh lùng của hắn có mấy phần lo lắng, nhanh chóng bế nàng đi vào bên trong.