Mình Muốn Nói Với Cậu Rằng Mình Thích Cậu

Chương 1: Chương 1




Ở trên sân của trường Quang Trung có rất nhiều tiếng ồn, chủ yếu là tiếng của học sinh nô đùa với nhau, ở trước cửa của lớp 9A1 là Lam Phong, Tuyết Mai, Thiên Anh, Viết Hoàng đang bàn tán chuyện gì đó, Tuyết Mai nói:
_Nè, thời gian trôi qua nhanh ghê nha!
Thiên Anh Khẽ nhíu mày rồi nhìn sang Tuyết Mai:
_Thời gian trôi qua nhanh cái bíp, nãy giờ bà biết tui đứng đây mấy chục phút không hả?
Tuyết Mai cãi lại Thiên Anh:
_Sao não ông cạn vậy hả, tui nói là thời gian trôi nhanh là mới đó mà đã sắp lên cấp 3 ý.
Bị chửi là NÃO CẠN máu Thiên Anh trào lên đỉnh đầu, cậu định gắt lên thì Viết Hoàng chen ngang :
_Haizzz, sắp được chuyễn sang cấp 3 rồi đó mấy ông bà, mấy ông bà định thi vào trường nào đây?
Tuyết Mai ra hiệu cảm ơn Viết Hoàng vì giúp cô, song Viết Hoàng cũng ra hiệu rằng Sau lễ chuyễn sang cấp 3 bà lo đãi tui Ramen(mì), cô cũng đồng ý luôn. Song Lam Phong chán nản trả lời câu hỏi của Viết Hoàng hồi nãy:

_ Tui thi vào trường Nguyễn Huệ.
Bây giờ cả bọn nhao nhao và cùng đồng thanh:
_Sao? ông thi vào trường Nguyễn Huệ à, sao trùng hợp vậy nè, bọn tui định thi vào trường đó.
Sau khi nói xong cả bọn nhìn nhau rồi cười, lúc đó:
_Nè Yến Nhi mình ở đây nè! Một cô gái xinh xắn gọi nó, nó nhìn thấy bạn mình rồi mỉm cười:
_Nãy giờ cậu chờ mình à?
_Ừ, chờ cậu nãy giờ luôn đó nha!
_HiHi.
_Thôi tụi mình đi kiếm chỗ ngồi đi không thôi họ chiếm chỗ hết là mình phải đứng đó.
_Ừ. Đi được mấy bước thì nó dừng lại ngước sang nhìn Lam Phong, nó nghĩ:’’ Cậu ấy học với mình từ hồi cấp 1 đúng không ha, không ngờ mình với cậu ấy cũng học cùng trường, nhìn cậu ấy cũng cao hơn hồi ở cấp một rồi ha?, hả Nguyễn Hoàng Yến Nhi mày đang nghĩ gì vậy? tại sao lại nghĩ đến người mà mày chưa bao giờ nói chuyện vậy nè?’’ Nhìn thấy bạn mình đang nhìn cái gì đó, Bảo Hân hối nó:
_Nè, cậu nhìn đi đâu vậy? đi thôi nào.
Nghe bạn mình hối, nó chạy lại chỗ bạn nó rồi cười:
_Mình xin lỗi nha,…
Hành động của Yến Nhi đã được Lam Phong chú ý đến, cậu nhìn nó. Bảo Hân hỏi nó:
_Cậu định thi vào trường nào vậy?
_Ưm…mình thi vào trường Nguyễn Huệ, còn cậu?

_Hả thi vào trường đó khó lắm, mình chỉ thi vào trường Nguyễn Du thôi.
_Thế hả?. Lúc đó nó cười, một nụ cười tựa như thiên thần, Lam Phong nhìn nó mặt đỏ như trái cà chua, tim thì đập thình thịch, lúc đó cậu đã nhận ra cậu thích nó, thấy biểu hiện kì lạ của Lam Phong, Tuyết Mai nhìn cậu rồi nhìn sang nó rồi chợt hiểu được vấn đề, cô chọc:
_Nè, nhỏ đó có phải học lớp 9A3 không nhỉ?*nhìn sang Lam Phong*, ông thích nhỏ đó à?
Không ngờ là Tuyết Mai nhìn cậu mà đã biết cậu thích nó, lúng túng không biết trả lời gì hết cậu cố rặn mấy chữ nhưng không rặn được. Bỗng Tuyết Mai có một ý đồ đen tối, cô mỉm cười nhan hiểm:
_Nếu ông thích nhỏ đó thì tui sẽ giúp cho*tiến đến chỗ Yến Nhi*, nè cậu ơi…
Nhận được sự nham hiểm của bạn mình, Lam Phong kéo Tuyết Mai lại rồi nói:
_Suỵt Suỵt Suỵt, tui không cần bà giúp đâu…
_Nhưng ông thích nhỏ đó mà, để cuối năm học rồi mà vẫn chưa tỏ tình à, vụ này chắc ông thất tình hơi lớn đó!
Tuyết Mai che mồm cười hí hí, còn Lam Phong thì nhận ra lời nói của Tuyết Mai đúng đúng, cậu cúi mặt xuống rồi trách cái tội nhìn bậy…
Nhìn thấy biểu hiện lạ của Lam Phong và Tuyết Mai, Thiên Anh và Viết Hoàng đều có chung suy nghĩ là:’’Hai ông bà này có bị điên không trời, không nói vậy thấy tội, bị tử kỉ cho nó nhẹ’’, Thiên Anh tiến đến chỗ Tuyết Mai cốc nhẹ vào đầu rồi nói:
_Hai ông bà, bị điên hả? làm gì mà nhao nhao vậy hả?

Tuyết Mai ôm vào chỗ bị cốc, rồi cãi:
_Có phải do tui đâu, tui chỉ muốn giúp…
Nhận thấy ánh mắt quỷ dữ của Lam Phong thì Tuyết Mai vội kiếm cớ:
_À…thì…tui..định giúp…mẹ sau khi buỗi lễ kết thúc, haha.
_Trời vậy mà nãy giờ bà với ỗng cứ nhao nhao vậy hả?, đúng là bị…
_Ôi, mấy ông bà ơi mau lên không thui hết chỗ đó, mau lên mau lên, buỗi lễ sắp bắt đầu rồi…
Viết Hoàng hối bạn mình khi nhìn thấy ông anh(hiện đang làm thầy giáo) đi vào, do thằng anh của Viết Hoàng hay đi làm muộn nên cậu thừa biết…
~Hết Chương~


— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.