Văn phòng làm việc được chia thành hai khu vực phía nam và phía bắc, Cảnh Dực ở phía bắc, chỉ có khi mở họp hai người mới có thể ngồi cạnh nhau không chút lộ liễu, hoặc ngồi đối diện nhau.
Tính cách của Cảnh Dực rất lạnh lùng, anh chỉ quan tâm những thứ có liên quan đến công việc, dù những đồng nghiệp khác bắt chuyện với anh, anh chưa bao giờ để ý đến bọn họ, tiệc liên hoan của công ty anh cũng không tham gia, mỗi ngày ngoài việc vẽ ảnh trên máy tính ra, thì anh còn đi đến phòng thu để chế tác nhạc phim.
Chàng trai đeo mắt kính dạy cho anh biết rất nhiều thứ, đầu óc Cảnh Dực thông minh, trí nhớ cũng tốt, đến công ty chưa được một tháng đã quen thuộc hết tất cả các lưu trình, thậm chí anh còn có thể lựa chọn ra CV phù hợp để chế tác manhua trong số rất nhiều diễn viên lồng tiếng.
Sắp đến lễ Giáng Sinh, công ty có một hoạt động thi đấu chế tác manhua Giáng Sinh, Cảnh Dực và Minh Châu cũng tham gia, vì cuộc thi này mà tan làm về nhà cả hai người đều ôm laptop bận rộn.
Tốc độ làm việc của Cảnh Dực rất nhanh, mỗi lần bận xong anh lập tức ôm Minh Châu đi vào phòng ngủ, đóng cửa lại rồi đè cô sau ván cửa mà hôn.
Tính dục của anh rất mạnh, ngày hôm sau Minh Châu còn phải đi làm, vậy nên không thể làm quá muộn, mỗi khi về tới nhà anh sẽ làm một lần, cho cô chút thời gian hòa hoãn nghỉ ngơi, đến tối trước lúc đi ngủ lại làm thêm lần nữa.
Đến cuối tuần, ngay cả cửa nhà Minh Châu cũng chẳng bước ra được, anh đè cô trên giường lăn tới lộn lui, nếu như Minh Bảo không có ở nhà, anh sẽ ôm cô làm ở ghế sô pha.
Dưới sàn nhà đâu đâu cũng có dâm dịch, cả người Minh Châu ướt đẫm mồ hôi giống như vừa vớt lên từ vũng nước, mái tóc dài dính sát vào người, được anh vén ra sau tai, anh hít thở nặng thở nặng nhọc cắn mút cần cổ của cô, lực đạo cắm vào vừa hung hăng vừa mạnh bạo, khiến Minh Châu không kìm nén được mà bật khóc rên rỉ.
Rõ ràng anh nói một lát nữa sẽ xong, nhưng làm gần nửa tiếng mà vẫn chưa kết thúc, Minh Châu khóc đến nỗi cổ họng khàn cả tiếng, cô ôm chặt cổ anh khóc lóc cầu xin, “Anh Cảnh…đừng làm…nữa…”
Cảnh Dực nắm lấy hai cổ tay cô đè lên trên đỉnh đầu, nhấp sâu vào trong cơ thể cô, liên tiếp cắm rút mấy chục cái, lúc toàn thân cô co giật run rẩy phun nước ra ngoài, anh mới chôn trong cơ thể cô rồi bắn ra.
Minh Châu không còn hơi sức được Cảnh Dực ôm đi tắm rửa sạch sẽ, sau đó đặt nằm xuống ghế sô pha, cô lười biếng đắp tấm chăn tựa vào đó nghỉ ngơi, đợi Cảnh Dực đút uống nước xong, cô mới cất giọng khàn khàn, “Bảng phân cảnh em còn chưa làm xong.”
“Anh làm giúp em.” Cảnh Dực hôn lên môi cô, “Em có buồn ngủ không?”
Minh Châu buồn ngủ, nhưng không muốn ngủ, cô cọ cọ trong lòng anh, mềm giọng nói, “Em ở đây với anh.”
Cảnh Dực cười khẽ, anh cúi đầu hôn lên môi cô lần nữa, dùng tấm chăn bọc cô lại, rồi đứng dậy thu dọn ghế sô pha, cầm laptop của cô đi tới, ôm Minh Châu bắt đầu làm bảng phân cảnh.
Cảnh Dực nhìn chăm chú vào màn hình, còn Minh Châu thì ngắm mặt anh.
Nhìn dáng vẻ chuyên chú của anh, nhìn các khớp tay thon dài cầm con chuột máy tính, nhìn đường quai hàm sắc nét, nhìn yết hầu gợn cảm lăn lộn của anh, anh đang mặc áo sơ mi, tay áo vén lên, cánh tay lộ ra phủ đầy các vết sẹo nho nhỏ dài dài.
Đến cả những vết sẹo ấy, Minh Châu cũng cảm thấy thích,
Cảnh Dực bận bịu một hồi, sau đó anh đặt laptop lên bàn trà, xoay người ôm cô hôn xuống.
Minh Châu bật cười ngả người ra sau tránh né, “Đừng mà, mới làm xong…”
Cảnh Dực đè cô dưới thân hôn tiếp, “Ai bảo em cứ nhìn anh mãi.”
Minh Châu ôm cổ anh, giọng nói mang theo tiếng thở dốc khe khẽ, “Cứ muốn nhìn anh…”
Cảnh Dực giật phăng quần áo, tiếp tục đè người xuống, môi mỏng ngậm lấy môi lưỡi của cô ra sức cắn mút, nghe cô rên rỉ kêu đau anh mới thả nhẹ lực đạo, hôn cô một cách vừa dịu dàng vừa triền miên.
Cửa sổ ban công vẫn chưa đóng, có luồng gió nhẹ thổi bay rèm cửa sổ, ánh nắng màu vàng chiếu rọi vào trong, chiếu sáng hai người đang nằm đè lên nhau trên ghế sô pha.
Đôi tay buông thõng bên hông ghế sô pha của bọn họ nắm chặt vào nhau.