Cảnh Dực tiễn Minh Châu đến trước ký túc xá, anh lấy một tấm thẻ ngân hàng ra đưa cho cô, trong thẻ chỉ có 5 vạn tệ, đây là tiền anh để dành dùng trong lúc khẩn cấp.
Minh Châu không muốn nhận, động tác của anh có chút cương quyết, nhét vào trong túi áo cô, “Mật mã là sáu số 1.”
Sau cùng anh nhìn Minh Châu, vươn tay xoa mặt cô nói, “Em đi lên đi.”
Giác quan thứ sáu của phụ nữ bình thường luôn rất mạnh mẽ, Minh Châu không nói ra được cảm giác này là gì, cô chỉ vô thức tiến về phía trước ôm anh, lần đầu tiên anh nói anh yêu em ở trên giường, đầu óc của cô rõ ràng lộn xộn hỗn loạn, nhưng khóe mắt lại không thể kiềm chế được mà rơi nước mắt.
“Anh quay về sẽ không đi đánh nhau với người khác chứ?” Cô lo lắng hỏi.
Cảnh Dực im lặng một lát, rồi dịu giọng nói, “Anh đã hứa với em, sẽ không đi đánh nhau nữa.”
“Tốt.” Cô yên tâm hơn, chủ động hôn lên môi anh, “Anh lái xe chậm thôi, đến nơi nhớ gửi tin nhắn cho em.”
“Ừm.”
Đợi Minh Châu đi lên tầng trên, Cảnh Dực mới xoay người rời đi, khi chuẩn bị lái xe quay về, anh nhìn sợi chỉ đỏ trên cổ tay, trái tim giống như bị làn gió dịu dàng thổi qua, anh vươn tay mân mê sợi chỉ đỏ ấy, xoay đầu nhìn về phía trường học một lần nữa, tiếp đó giẫm chân ga lái xe chạy đi.
Đám người Trang Phong đã quay lại, mọi người gom được 20 vạn, nhân lúc Cảnh Dực không ở đây, bọn họ trả hết tiền nợ của Minh Châu.
Cái tên keo kiệt như Triệu Đại Chí đây cũng chủ động bỏ ra năm vạn, cả đám người đều cười cậu ta, “Sao nỡ lấy tiền cưới vợ ra dùng vậy?”
Triệu Đại Chí không có tâm trạng đùa giỡn, “Đừng nói là tiền, anh Cảnh muốn mạng của tôi, tôi cũng bằng lòng cho anh ấy.”
Mọi người cũng không nói gì thêm, trong lòng mỗi người có suy nghĩ, Cảnh Dực đối xử với bọn họ ra sao, trong lòng bọn họ đều rõ mồn một, Tết nhất phát bao lì xì, Cảnh Dực luôn là người lấy ít nhất, ngoài tiền mua thuốc hút, anh gần như chưa bao giờ tiêu tiền linh tinh, những người khác ăn xài phung phí, không phải cho phụ nữ tiền, thì chính là bản thân tự mua lung tung rồi tiêu hết sạch.
Tiền tiết kiệm của mọi người không nhiều, lặt vặt lẻ tẻ gom được có chút ít, chẳng hào phóng giống như Triệu Đại Chí, một lần rút ra hẳn 5 vạn tệ.
“Đến chừng đó nên nói với đại ca thế nào đây?” Cát Phong ngẩng đầu hỏi.
“Còn có thể nói thế nào, cứ nói là Triệu Đại Chí lấy tiền ra trả.” Đại Hắc vui mừng hớn hở, “Còn phải xem anh Cảnh có tin hay không.”
“Câu này mà cậu cũng tin?” Trang Phong vừa chơi game vừa cười, “Đm, tôi đây còn không tin!”
“Cút cút cút.” Triệu Đại Chí bị chọc tức cười, “Mẹ nó!”
Một đám người ồn ào huyên náo, đợi nửa ngày vẫn chưa thấy Cảnh Dực về, đám người Đại Hắc đoán có thể anh ở lại đó không quay về, kết quả nhìn thấy Đại Chí nhận được tin nhắn của Cảnh Dực nói: [Đêm nay anh không về.]
“Chậc, đừng nói đêm nay, sợ là đêm mai anh ấy cũng chưa chắc có thể quay về.” Đại Hắc cười vô cùng thô tục.
Cát Phong lấy 100 tệ ra, đặt lên trên bàn, “Tôi cược trong vòng một tuần anh Cảnh sẽ không quay lại.”
“Tôi cược hai ngày!” Trang Phong cược thêm 100 tệ.
Triệu Đại Chí bỏ ra 50 tệ, “Tôi cược ngày mai chắc chắn anh ấy sẽ quay lại.”
Những người khác cũng hùa theo cá cược, trong lúc bọn họ ồn ào huyên náo, hoàn toàn không hề biết, Cảnh Dực đã lái xe đi đến nơi khác, lúc anh đến nơi đã 11 giờ đêm.
Trước khi xuống xe, anh gửi tin nhắn cho Minh Châu:
[Anh đến rồi, chúc em ngủ ngon.]
Anh lấy điếu thuốc ngậm ở trong miệng, trước khi châm lửa trong đầu lóe qua giọng nói của Minh Châu: “Hút thuốc ít thôi.”
Bật lửa “lách cách” mở ra, rồi lại “lách cách” đóng vào, anh cắn điếu thuốc, khoác lên mình màn đêm u tối, anh đi đến trước cổng sòng bạc, nơi đó có thêm sáu tên côn đồ.
Trước khi điện thoại tắt nguồn, Cảnh Dực mở wechat ra nhìn vào khung trò chuyện một cái, có lẽ Minh Châu đã ngủ nên không nhìn thấy tin nhắn của anh, anh tắt nguồn điện thoại, ném điện thoại và chìa khóa xe vào trong xe.
Anh lấy bóp tiền và những thứ lặt vặt trong túi quần ra ném hết vào trong xe, khi tay sờ vào túi quần bên phải, anh chạm trúng một thứ lông xù xù, lấy ra nhìn thử là con thỏ lông xù màu trắng, đôi mắt đỏ ửng.
Anh nhớ đến Minh Châu trong lần đầu tiên gặp mặt.
Minh Châu bị nỗi tuyệt vọng và đau khổ nhấn chìm, đôi mắt đỏ bừng, đến cả khóc cũng phải kìm nén.
Anh hối hận vì đã không bước đến giúp đỡ cô vào giây phút ấy.
Anh xoa xoa đôi mắt ửng đỏ của con thỏ, sau đó bỏ con thỏ vào túi, người đứng canh trước cổng sòng bạc đã chú ý đến anh từ lâu, vội thông báo với người khác thông qua tai nghe, khi anh ngẩng đầu lên, có hẳn một đám người hùng hùng hổ hổ đi ra.
Tên mập dẫn đầu nhìn thấy anh lại đến một mình, gã cười khinh miệt, “Mày được lắm, lại đến một mình à?”