Sáng sớm ngày hôm sau, Cảnh Dực đi vào thành phố đến trưa mới quay về, phía sau xe đặt hai cái túi to đùng căng phồng, anh cầm theo một cái lồng màu đen cùng xuống xe, bên trong có hai con thỏ nhỏ màu trắng.
Minh Châu vừa đón Minh Bảo về đây, cho hai đứa nhỏ ngồi xuống bàn ăn cơm, còn mình thì đi rửa tay. Khi cô xuống tầng chuẩn bị gọi Cát Phong lên ăn cơm, vừa bước xuống cầu thang thì nhìn thấy anh đang đi lên.
Anh đã cởi áo khoác ngoài, trên người chỉ mặc một chiếc áo lông màu đen, áo khoác vắt trên tay trái, tay phải thì cầm cái lồng, thấy cô đứng yên ở đó, anh bước lên vài bước, đứng cao hơn cô một bậc thang rồi đưa cái lồng trong tay đưa cho cô.
Minh Châu rất thích thỏ, cô không biết Cảnh Dực làm thế nào mà lại phát hiện ra, lúc nhận lấy cái lồng, trên mặt không nhịn được nở nụ cười, cách cái lồng cô dùng ngón tay cọ cọ bộ lông mềm mại của con thỏ, nhỏ giọng nói, “Cảm ơn anh.”
Cát Phong đi lên tầng ăn cơm, nhìn thấy Minh Châu đang ôm con thỏ trong tay, hớn hở hỏi, “Minh Châu, trưa nay chúng ta ăn thỏ hả?”
Minh Châu vội vã ôm con thỏ chạy mất.
Triệu Đại Lạc ăn cơm xong thì kéo theo Minh Bảo đòi về nhà họ Triệu chơi, Cảnh Dực bảo Cát Phong đưa hai đứa nhỏ đi, còn mình thì xuống tầng lấy xấp giấy nợ của Minh Châu từ trong ngăn kéo ra.
Lúc Đại Hồng và Trang Phong lên xe, nhìn thấy hàng ghế sau có hai cái túi căng phồng, lập tức cảm nhận được gì đó, bọn họ mở túi ra xem thử, bên trong toàn là tiền mặt.
“Đệt! Anh, anh đừng nói với em là anh muốn giúp Minh Châu trả nợ đấy nhé.” Trang Phong mở cái túi còn lại ra, vẫn là tiền.
Đại Hồng cũng ngơ theo, cậu ta ngạc nhiên nhìn về phía Cảnh Dực, anh đang cúi đầu hút thuốc, giọng nói rất lạnh nhạt, toát ra vẻ thờ ơ, “Ừm.”
“Đệt!” Trang Phong vô cùng tức giận, “Vì một người phụ nữ mà anh muốn bỏ ra 200 vạn?! Có đáng không?!”
Cậu ta mở cửa xuống xe, Cảnh Dực không thèm cản lại, anh hút một hơi thuốc sau đó phả khói ra ngoài, không nhanh không chậm thắt dây an toàn, chuẩn bị lái xe.
Trang Phong lại tức giận mở cửa ghế lái chính, hét lên, “Anh xuống xe!”
Cảnh Dực gẩy tàn thuốc, “Không thích thì đừng lái.”
Trang Phong chỉ là xót tiền của anh, Cảnh Dực liều mạng biết bao, anh phải chịu rất rất nhiều cực khổ mới đi đến được ngày hôm nay, rốt cuộc lại vì một người phụ nữ mà vung hết toàn bộ số tiền cực khổ kiếm được suốt bao năm qua.
Cậu ta đỏ mắt nói, “Anh, đây là số tiền mà anh đã đánh đổi bằng cả mạng sống mới có được đấy.”
Cảnh Dực cởi dây an toàn ra, khi xuống xe anh vỗ vỗ bả vai của cậu ta, “Tiền hết rồi vẫn có thể kiếm lại được.”
Anh nói nghe thật đơn giản, câu này mà đặt trên người của Triệu Đại Chí, quả thật còn đau hơn giết cậu ta.
Đại Hồng một mực không lên tiếng, cho đến khi Trang Phong lái xe ra ngoài, cậu ta mới nói với Cảnh Dực, “Anh, anh giúp Minh Châu trả hết nợ, lỡ như em ấy đi mất, sau này không quay lại nữa thì làm sao.”
Cảnh Dực dùng ngón trỏ gẩy tàn thuốc, ánh mắt anh dời ra ngoài cửa sổ, “Không quay lại cũng tốt.”
“Cuối cùng anh muốn làm gì vậy?” Đại Hồng không hiểu nổi anh, “Anh, anh nhiều tiền như vậy vung ra ngoài muốn kiểu phụ nữ nào mà không có? Tại sao cứ nhất thiết phải là Minh Châu chứ?”
Cảnh Dực không nói gì nữa, trước mắt chỉ còn lại hình ảnh đôi mắt của Minh Châu khóc đến đỏ bừng, vừa đau khổ vừa bơ vơ.
“Vậy còn anh thì sao?” Trang Phong ngồi phía trước chen lời vào, “Anh, nếu như nhà anh không xảy ra chuyện kia, thì anh cũng sẽ không bị mắc kẹt ở nơi này.”
Sau khi ba của Cảnh Dực giết người xong thì chạy mất, bởi vì ở nơi nông thôn, cảnh sát đến quá muộn, người có thể hỏi chuyện chỉ có mình Cảnh Dực, một đứa trẻ chỉ mới 12 tuổi, tận mắt chứng kiến cảnh ba giết mẹ, trơ mắt nhìn thi thể của mẹ bị đưa lên xe, anh khóc nức nở đuổi theo, giày rớt mất anh cũng chẳng quay lại nhặt, đi chân trần đuổi theo hơn 200m, sau đó ngã oạch một cái không thể bò dậy.
Tin tức lan đi rất nhanh trong thôn, nói ba của Cảnh Dực đã giết mẹ anh, rồi bỏ chạy mất, trên đường về nhà Cảnh Dực bắt đầu bị một đám trẻ con đuổi đánh, chửi anh là con trai của tội phạm giết người, sau này cũng sẽ giết người giống như ba của anh, còn không bằng chết ngay bây giờ đi.
Cảnh Dực không dám về nhà, anh chạy đến nhà của ông bà nội xem thử, cửa lớn trong nhà bị người khác tạt sơn đỏ, viết đầy những con chữ “tội phạm giết người” đỏ rực thật lớn, ông bà nội không dám lên tiếng, bị ức hiếp cũng không dám đáp trả, Cảnh Dực bắt đầu học theo người khác đi đánh nhau, lần nào cũng bị đánh cho máu me đầy người lê lết về nhà, có rất nhiều lần, anh bị đánh đến nỗi bán sống bán chết, ông bà nội khóc nức nở cầu xin anh đừng chết.
Đôi mắt anh bị đánh đến nỗi sưng tấy, trong miệng toàn là máu, giọng nói lúng búng, anh không ngừng nói một câu, “Con…không…chết…”
Cả đoạn đường này anh luôn cắn chặt răng vượt qua, vô số lần lang thang bên bờ vực của cái chết, lời Trang Phong nói không hề sai, tiền anh kiếm được đều đánh đổi bằng mạng sống.
Cảnh Dực dụi tắt điếu thuốc trong tay, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, trước mắt hiện lên khuôn mặt của Minh Châu, ngón tay cô nắm chặt góc áo T-shirt của anh, thì thào rơi nước mắt.
Chính bởi vì từng nếm trải qua, cho nên anh hiểu rõ nỗi đau khổ và tuyệt vọng của Minh Châu hơn bất cứ ai.