Miêu Sinh Doanh Gia

Chương 115



Diệp Bạch và Cố Chiêu đều hiểu biết đối phương, chỉ nhìn thấy đối phương là hiểu được hai người nghĩ giống nhau. Hai mươi năm trước Cố Chiêu nói việc này không cần quan tâm nữa, Diệp Bạch đáp ứng tương đối sảng khoái. Nhưng hiện tại xem ra, Cố Chiêu rốt cuộc vẫn không bỏ xuống được, Diệp Bạch lại càng sớm đã quyết định tiến đến tìm hiểu đến cùng.

“Em…”

Diệp Bạch rất nhanh phản ứng lại, nói trước: “Anh lại đến một mình.”

Cố Chiêu thầm nghĩ nói giống như em không phải đến một mình vậy, nhưng anh vẫn không có tâm tư rối rắm vấn đề này với Diệp Bạch, chỉ nói, “Anh chỉ đến xem, không làm gì khác, quay về đi!”

Diệp Bạch: “…”

Anh mẹ nó có phải muốn lừa em trở về trước không, sau đó lại một mình lặng lẽ đến đây, có phải hay không!

Cố Chiêu cảm thấy bất đắc dĩ, thầm nghĩ dựa theo sự thông minh của con mèo này khi đối đãi người bên ngoài, lúc này khẳng định sẽ phối hợp nghe lời đi trở về, nhưng bây giờ đổi lại là đối với anh. Bởi vì hai người quá mức quen thuộc, đối phương và anh lại quá mức tin tưởng, bởi vì phương hướng suy nghĩ từ lúc bắt đầu đã không lý trí, mà khuynh hướng cảm xúc tư nhân.

Cho nên…

Lúc này rõ ràng cũng đã quên mình là tới làm gì, chỉ nhớ rõ anh gạt đối phương một mình tiến đến tra xét.

Vì làm yên lòng con mèo nhỏ nhe răng vươn móng vuốt, người nuôi mèo họ Cố đành phải buông tha ý nghĩ lừa người trở về trước, cùng đứng ở trước kết giới với đối phương cũng dũng cảm nhận sai.

Diệp Bạch đắc ý đi lên phía trước hai bước, nhìn nhìn kết giới trước mặt mình.

Sau đó…

“Chúng ta trở về đi, nhớ rõ sau này không cho phép gạt em làm bậy.”

Hắn nói rất bình tĩnh, Cố Chiêu lại từ trong đó nghe ra một ít lo lắng, cùng với… con mèo này đã phản ứng lại, cũng biết để anh tiếp tục dừng ở chỗ này thì không tốt lắm.

Nhưng rõ ràng…

“Nơi này hẳn có quan hệ với em, vì sao em lại càng sợ anh đến gần gặp phải nguy hiểm không thể giải quyết.”

Anh mơ hồ cảm thấy, “Chẳng lẽ cảm giác của chúng ta không giống nhau?” Dừng một chút cuối cùng nhịn không được nói ra toàn bộ, “Nơi đó hẳn là một cái hồ, bên trên hoa sen nở rộ, tiếp nữa là một không gian độc lập, bên trong rất nhiều bối cảnh bố trí có chút tương tự  với không gian, khác biệt là có hương hoa tiếng chim, có rất nhiều động vật sinh sống trong đó.”

Không giống với các hình ảnh hỗn độn của Diệp Bạch, Cố Chiêu cảm giác rõ ràng hơn, anh thậm chí có thể nói rõ bên trong có động vật gì.

“Bọn chúng đều là yêu tu.”

Phần lớn động vật bên trong đều có thần trí, có thể trao đổi biết suy nghĩ, cũng có một số còn có thể miệng phun tiếng người hóa thân hình người, những việc này Diệp Bạch đều có thể từ trong hình ảnh hỗn độn đoán ra được. Lòng hắn biết Cố Chiêu sở dĩ lo lắng hắn như thế, chắc chắn còn cảm giác được thứ khác, những hình ảnh liên quan đến hắn.

Cố Chiêu nhắm mắt lại, càng tới gần khu vực này, hình ảnh trong đầu anh lại càng rõ ràng.

“Em hẳn là Giới Miêu.”

Đó là một loại mèo con có màu mắt đen nhánh phiếm chút xanh lam, có thể lớn có thể nhỏ, gần như toàn bộ hình dáng đều giống Diệp Bạch. Bọn họ trời sinh có thể chống khế thời gian và không gian, Cố Chiêu chính mắt ‘nhìn thấy’ một con mèo gấp không gian, lúc ấy anh đang đứng ở cách đó không xa nhìn lại, dường như đang ghi nhớ học tập.

“Giống như vậy.”

Anh thử làm ra một động tác trong ‘trí nhớ’, không gian chung quanh lập tức xuất hiện một chút dao động, Diệp Bạch khoảnh khắc đã nhịn không được mở to hai mắt nhìn.

Cố Chiêu nói: “Nếu như là những con mèo đó làm, tầng không gian sẽ hiện ra một nếp gấp nhỏ.”

Diệp Bạch thầm nghĩ chính anh làm cũng được, nhưng hướng dao động bởi thực lực anh không đủ không cảm giác đến, mà hắn thì rõ ràng nhìn thấy dao động rất nhỏ đó. Hắn cưỡng chế khó hiểu trong lòng, nghe người nuôi mèo nói tiếp, “Mỗi lần em đều có thể chuẩn xác tìm được anh, hẳn là dựa vào loại năng lực này, mà nơi đó…”

“Thời không nơi đó, phiến băng nguyên ấy, hẳn là quê hương lúc đầu của em.”

Cho nên anh mới có thể lo lắng, sợ hãi, bởi vì tình huống lần này không rõ, đối thủ lại không biết thân ở phương nào, lấy tu vi trước mắt của bọn họ tuyệt đối không đủ nhìn.

Cho dù muốn tra xét, muốn giải quyết, cũng không phải là hiện tại.

“Những điều này đều là phỏng đoán lúc đầu của anh, nhưng hiện tại anh có ý nghĩ mới, bởi vì em thoạt nhìn ngược lại càng lo lắng anh, việc này rõ ràng có xung đột với phỏng đoán lúc trước. Thoạt nhìn dường như em có ý nghĩ với phiến băng nguyên này, lại không hề hiểu biết, cho nên hẳn không phải nơi ở trước kia mà em chưa từng nhắc tới, bởi vậy… anh hoài nghi kết giới này có phải còn có tác dụng khác.”

“Ví dụ làm cho người ta từ trong tiềm thức sinh ra ảo giác, dần nhìn thấy một số thứ, cho nên từ sâu trong nội tâm không dám chạm đến nơi này.”

Mà anh cùng với con mèo này để ý nhất là đối phương, cho nên mới sợ đối phương đến, muốn một mình đến trước.

Lý trí phân tích xong hết thảy, anh nhìn về phía Diệp Bạch, “Cho nên, bây giờ nói xem, em nhìn thấy là cái gì, chắc hẳn có chút khác biệt với anh!”

Diệp Bạch lắc lắc đầu.

“Không rõ ràng giống anh, nhưng đại khái không có sai lệch, có Giới Miêu, có rừng trúc, trong lúc đứt quãng, nhưng có thể nối liền với những việc anh nói.”

Lòng hắn biết, “Những cảnh này không phải ảo giác.”

Bởi vì từ rất nhiều thế giới trước, một ít hình ảnh cũng đã thoáng hiện ở trước mắt hắn, lúc Diệp Bạch còn chưa từng gặp kết giới này, cho nên phỏng đoán của Cố Chiêu là không chính xác.

Người sau nghe vậy nhíu mày.

Ngay sau đó lại lập tức phản ứng lại, “Nếu thật sự toàn bộ đều giống với anh nói, em không nên sợ anh tới nơi này mới đúng, cho nên nhất định còn có gì khác.”

Diệp Bạch: “…”

Thiệt là, có cần nhạy cảm vậy không.

Nhưng hắn cũng không gạt, chỉ nói, “Khác đều không sai, chỉ là em thấy được anh, hơn nữa… nếu em không nhìn nhầm, kết giới này căn bản chính là anh làm.”

Cố Chiêu thầm nghĩ, chẳng thể trách vừa rồi chỉ nhìn thoáng qua, lại đột nhiên muốn về.

Thì ra căn nguyên ở chỗ này.

Mỗi người đều có thủ pháp cùng thói quen độc đáo của mình, mấy thứ này thể hiện bình thường nhất chính là chữ viết, nhưng trên trận pháp kết giới kỳ thật cũng có thể nhìn ra vấn đề. Diệp Bạch đối với Cố Chiêu vô cùng hiểu biết, cho dù vẫn chưa từng thấy anh bày trận, cũng có thể bằng tính cách cùng thói quen phỏng đoán ra thủ pháp của đối phương, bởi vậy có thể nhìn ra.

Lúc trước ở trên Nhạn tháp cách quá xa, hiện giờ đến gần lập tức phát giác ra không đúng.

Hơn nữa, chỉ một hồi, hắn đã cẩn thận nhĩn kỹ kết giới, càng nhìn càng cảm thấy là bút tích của Cố Chiêu tạo ra, trong lòng càng thêm xác định đối với phỏng đoán này.

Người sau đương nhiên cũng phản ứng lại.

Nói như vậy…

“Chẳng lẽ ba trăm năm anh đã bầu bạn với em, hơn nữa cũng từng tu tiên, chỉ là năm đó không biết xảy ra chuyện gì, mới…” Vấn đề ở chỗ, trong ‘trí nhớ’ của anh, đều không có Diệp Bạch tồn tại.

Diệp đại meo cũng không nói rõ được.

Chuẩn xác mà nói, trừ bỏ biết một ít về việc phi thăng thiên giới, chuyện quá khứ hắn mất trí nhớ còn chưa cho Cố Chiêu biết đến. Nhưng có một điểm có thể xác định, đó là hắn chỉ có thể ‘nhớ lại’ cảnh Cố Chiêu thổi sáo ở rừng trúc, tay cầm ngọc bội vuốt ve, lại chưa từng thấy mình và đối phương cùng nhau xuất hiện.

Cố Chiêu cảm thấy rất khiếp sợ.

Bởi vì sau khi trải qua Diệp Bạch nhắc nhở, chính anh cũng càng thêm cảm thấy kết giới này chính là mình tạo, ba trăm năm rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, vì sao anh…

Vì sao biến một nơi có thể là quê hương của Diệp Bạch thành một mảnh băng nguyên.

Nhưng bất luận ‘hồi tưởng’ thế nào, lại đến gần bên kết giới nhìn vào băng nguyên, cũng vẫn không ‘nhớ lại’ bất luận tin tức có tác dụng gì, đặc biệt là liên quan đến một cuộc đại loạn. Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì khiến Càn Khôn Quan xuống dốc, tứ phái của Đại Tuyết sơn bị kết giới phân cách, ao hồ trung tâm thành băng nguyên.

Việc này Phong chủ và thái thượng trưởng lão chắc chắn biết rõ.

Nhưng Cố Chiêu hiểu được, việc này nhất định thuộc về cơ mật, cho dù anh thân là đại đệ tử cũng không thăm dò được mảy may, trừ phi có một ngày có thể ngồi lên vị trí Phong chủ mới có thể biết được.

Diệp Bạch lui về sau hai bước.

“Trở về đi!”

Lấy tu vi trước mắt của bọn họ, không phá được kết giới, không giải quyết được vấn đề, càng không dọ thám được chuyện ba trăm năm trước, thay vì ở chỗ này còn không bằng trở về tu luyện.

Huống chi…

“Thời gian ra ngoài quá dài, chỉ sợ lão nhân Trường Mi sẽ phát hiện.”

Mấy năm nay đối phương vẫn luôn đặc biệt chú ý bọn họ, thần thức thường thường sẽ bay tới trên núi, còn tự cho là thần không biết quỷ không hay. Diệp Bạch biết là lão tổ Trường Mi cảm thấy Tiêu Dao Phong có ông ta là tu vi cao nhất, người bên cạnh chắc chắn không phát hiện ra, chỉ tiếc đối phương không dự đoán có biến cố tồn tại.

Từ lần đầu tiên, Diệp đại meo đã phát hiện.

Nếu bàn về thần thức, lão tổ Trường Mi chính là xưng hô thống nhất của giới tu chân, mà Diệp Bạch lại chân chân chính chính thành thần thành tiên, đương nhiên cao hơn không chỉ một cấp.

Cũng bởi vậy, lúc Độ Kiếp, Diệp Bạch nhìn ông ta một lúc lâu, đối phương còn không cảm giác đến.

Đây là chênh lệch.

Bọn họ có thể dễ dàng biết được hành động của đối phương, lão tổ Trường Mi lại chỉ có thể biết được việc mà Diệp Bạch muốn tiết lộ cho ông ta. Càng đừng nói bọn họ thông thường đều ‘tu luyện’ ở trong động, mà bên trong có linh khí thần thức mà Phong chủ đặc biệt tạo ra, Trường Mi cũng chỉ có thể xác nhận người còn ở trên núi, còn đang cố gắng tu luyện, ngay cả hai người này thông đồng với nhau từ lúc nào cũng không rõ ràng lắm.

Lần này bọn họ đi ra, đương nhiên lúc trước cũng đã sắp xếp.

Cho nên nhất thời nửa khắc lão tổ Trường Mi căn bản không phát giác ra cái gì, nhưng nếu thời gian dài hơn… Cố Chiêu biết, bọn họ thật sự nên nhanh chóng trở về.

Dọc theo đường đi, bọn họ một đường trở về đỉnh núi.

Trên nửa đường…

Diệp Bạch theo ở phía sau làm một động tác lúc của Cố Chiêu, sau đó… không gian bốn phía một mảnh bình tĩnh, không có chút dao động nào.

Hắn lại không làm được.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.