Sửu lạnh cóng hết cả người, vì đứa bé úp mặt vào gốc cây nên không biết được nó là con nhà ai, nhưng khi nãy trong đình, Sửu nghe thấy có mấy điệu cười khác nhau, nhưng giờ ra đến đây thì chỉ có một đứa bé gái. Sửu soi đèn pin vào người nó rồi run run hỏi:
- - Này....này....cháu...là con cái...nhà ai...đấy...? Nửa...nửa đêm...còn ra...đây làm...gì...?
Mặc cho ánh đèn pin soi phía sau lưng, đứa bé gái vẫn úp mặt vào gốc cây, Sửu nói xong thì nó lại cười:
- - Ban đầu tôi cũng nghĩ giếng sẽ rất sâu, việc đo đạc cũng rất đơn giản, tôi dùng một cuộn dây mảnh chuyên dụng, trên dây đã có đánh dấu từng trượng. Khi đo giếng tôi chỉ cần cột một hòn đá vào dây sau đó thả xuống giếng. Khi nào đá chạm đáy giếng, dây không thả được nữa sẽ nổi lên mặt nước. Căn cứ vào vạch đo trên dây tôi biết được giếng này sâu bao nhiêu. Từ đó tính toán việc xây bể chứa sao cho phù hợp.
Nghe đến đây thì ông Vọng cũng như Sửu với Lực phải cảm thấy nể phục thầy Lương thêm bội phần. Mọi việc thầy Lương làm đều có tính toán cẩn thận, chi li, tỉ mỉ chứ không phải làm bừa, làm bãi. Mọi thứ đều đã yên tâm, trước khi bơm nước, thầy Lương dặn dò mọi người:
- - Sau khi giếng cạn nước, mọi người lập tức ra về. Tôi với bác trưởng làng sẽ ở lại, việc hóa giải bùa yểm trấn giữ long mạch rất nguy hiểm, mọi người ở đây không tránh khỏi ảnh hưởng, nếu không may xảy ra chuyện gì sẽ khiến tôi phân tâm không thể tiếp tục được.
Dĩ nhiên tất cả đều đồng ý, nếu không phải vì làng thì chẳng ai muốn bén mảng ra đây cả. Tiếng máy bơm được khởi động, mọi người hồi hộp chờ đợi, và rồi, nước từ trong giếng bắt đầu theo đường ổng chảy vào bể chứa trong sân đình.....Ông Vọng khẽ nở một nụ cười, gương mặt vẫn lộ ra những nét đầy lo lắng, nhưng ông đã chuẩn bị tinh thần. Ông đưa mắt ngắm nhìn mọi thứ xung quanh, ông nhìn vào ngôi đình gắn bó từ thuở nhỏ, ông nhìn giếng nước, nhìn cây lộc vừng đã bắt đầu xuất hiện một vài chiếc lá héo úa, ông nhìn cánh đồng, ông phóng ta tầm mắt nhìn về hướng con đường với hai bên là những rặng tre xanh mướt dẫn về ngôi nhà của ông....bởi chỉ một khoảng thời gian nữa thôi, có thể sau đây ông không còn được nhìn thấy những thứ đó nữa.
Và ông nhớ đến cậu con trai đi làm ăn xa của mình.......Nước mắt ông khẽ rơi xuống nghẹn ngào.