Nghĩ tới khả năng này, cô không khỏi có chút lo lắng.
Đường Lưu Nhan đối với cô mà nói, hoàn toàn là ngoài ý muốn không thểđoán trước được. Nếu không phải vì Hứa Thuyền, cô căn bản không muốncùng hắn có nửa chút quan hệ nào, nhưng Tiểu Ưu lại khác…
“… Lâm Cẩm Sắt, lỗ tai của cậu dài đi đâu vậy? Có nghe thấy tớ nóichuyện không đó? !” Tiếng gọi lớn gọi suy nghĩ của cô trở về, thất thầnbị tóm được, Lâm Cẩm Sắt chỉ có thể xấu hổ cười gượng, “… Đương nhiên là có… đang nghe.” Lo lắng nảy lên trong lòng, nên giải thích như thế nàovới Tiểu Ưu rằng bây giờ cô không có cách về nhà đây?
“Vậy tớ vừa mới nói cái gì ?”
“Ơ…” Lâm đại luật sư, bông hoa sen rực rỡ với mồm miệng đanh thép, “hoa hồng” của giới luật sư trong truyền thuyết của thành phố B, lại bị épđến mức không nên lời.
“Hừ, ” Nhưng mà, thực ra Ngô Ưu chưa bao giờ hẹp hòi với cô cả, cô nàng thở dài một tiếng, vô cùng đauđớn nói, “Cô bé này, cậu còn non quá, chỉ cần một tên Đường Lưu Nhan đãcó thể ép cậu tới gắt gao, vậy còn tên Hứa Thuyền kia cậu làm thế nào để ứng phó đây…”
“…” Xem ra Tiểu Ưu đã nguôi giận rồi, lại còn biết làm cho cô đau đớn nữa chứ.
“Còn nữa tài ăn nói của cậu cũng kém đi không ít nha, cái miệng lúctrước tàn sát gây bao sóng gió sao không dùng tới, nếu không có thể làmcho Đường đại thiếu gia kia đạt được mong muốn sao? Còn không cũng phảilàm cho hắn tức hộc máu chứ —— thực làm cho lão nương này phải thất vọng —— “
“…”
“Đó, tớ nói rồi, cậu không thích hợp làm luật sư mà…”
“…”
Thật đúng là…
Châm chọc ra cả máu.
“Ngô Ưu ——” miệng của cậu còn có thể bớt độc ác một chút không. Lâm Cẩm Sắt bực mình nghiến răng nghiến lợi.
“Kêu la cái gì? Dám bỏ nhà đi? Lão nương còn không chưa tính sổ với cậu.”
“Là ai kêu tớ có chết cũng đừng quay về ?” Bình tĩnh, bình tĩnh nào, Lâm Cẩm Sắt … không được cười
“Cậu… con mẹ nó, tớ bảo cậu đừng trở về thì cậu sẽ không trở lại, cònđào thoát sang nơi ở của địch ?” Đầu dây bên kia truyền đến những tiếng“Đăng đăng” đáng nghi, cùng vài lời gầm nhẹ thẹn quá thành giận.
Lâm Cẩm Sắt rốt cục nhịn không được phù một tiếng nở nụ cười.
Tiểu Ưu này chính là hổ giấy, miệng cọp gan thỏ, mỗi lần giận dữ đềuquát lớn hai ba câu cùng lắm là liều mạng đá vài phát, rất không thôngminh.
Nhưng cô lại sợ làm cho Tiểu Ưu thực sự tức giận .
Điều này làm cho Lâm Cẩm Sắt không thể không thu lại ý cười, hơi hơi có chút nghi hoặc
“Hửm?”
“Đừng yêu thương hắn.”
“…”
“Cẩm Sắt, nghe lời tớ , bảo vệ cẩn thận cho trái tim của cậu, đừng đểhắn- người đàn ông đó biết được cậu yêu hắn, sau đó đem tình yêu chânthành của cậu hung hăng dẫm nát dưới chân!”
Lâm Cẩm Sắt trầm mặc .
Không phải là động tâm với Đường Lưu Nhan…
Mà là, căn bản cô không biết mình thật sự đang ở nơi nào.
Phải chăng thế nào là yêu cô căn bản cũng không hiểu rõ…
Cúp điện thoại, Lâm Cẩm Sắt không muốn để cho những đáng ghét suy nghĩđáng ghét kia quấy nhiễu chính mình, nghĩ ngợi một chút, cô lấy thẻ tíndụng mà Đường Lưu Nhan mới đưa cho cô không lâu ra, màu vàng của tấm thẻ lóe sáng, phản xạ nụ cười mang chút tính kế của cô.
Dùng tiền của “Kim chủ” đi SPA, tất nhiên.
Nói thật, lời nói của Tiểu Ưu cũng hơi có kích thích tới cô, tuy rằng không liên quan đến tình yêu.
—— cái gì là “Biết được cậu yêu hắn, sau đó đem tình yêu chân thành của cậu hung hăng dẫm nát dưới chân!” ?
… Nhưng mà.. .
——… điều này chứng tỏ Đường Lưu Nhan- người đàn ông này, thật sự không yêu cô ấy. Đúng không?
Nhận thức này phá vỡ những suy nghĩ thường trực cho tâm trí cô.
Cô cũng không phải người phụ nữ rộng rãi gì, dùng lời của Tiểu Ưu mànói thì chính là “Con gà con trừng mắt tất báo”, (có lẽ là cái gì mà hận thù thì sẽ phải trả thù, con gà con mà trừng mắt thì đến lúc lớn lên nó sẽ báo thù) cho dù là vô tâm, cô cũng sẽ không dễ dàng tha thứ cho hắn.
Lúc trước khi Đường Lưu Nhan đưa thẻ cho cô cô cũngkhông chú ý lắm, chỉ là mơ hồ nhớ rõ này giới hạn của chiếc thẻ này rộng lắm, ồ, như vậy cô thật có chút hơi vất vả, cũng phải cố gắng hơnnhiều.
Nghĩ như vậy , tâm tình dường như tốt lên.
Trong chiếc tủ quần áo rộng lớn, cô khó khăn lắm mới chọn ra được mộtchiếc váy liền áo cùng một đôi giày cao gót trong suốt, đặt mình trướcgương, đơn giản thục nữ và trí tuệ. Cô tự nói với chính mình tronggương, mỉm cười vui vẻ, lấy túi xách, đi dạo phố thôi nào.