Mi Tâm Liễm

Chương 7





Hoắc Tư Dư nắm vạt áo núp trong góc giường, đôi chân xinh đẹp trắng mịn co lại trước ngực, một mặt chống cự không tình nguyện.

“Mai ta phải đến Quốc tử giám, đêm nay ngươi không được vượt biên.

Doãn Viễn một mặt ta đây rất khó chịu, vươn tay thuận theo mắt cá chân trắng nõn của Hoắc Tư Dư sờ lên cẳng chân bóng loáng mềm mại, há miệng cắn một miếng.



Doãn Viễn hiếm khi thu liễm không giày vò y, chỉ ôm chặt y ngủ một đêm.

Khi Hoắc Tư Dư tỉnh giấc phát hiện trời vẫn còn sớm. Mà cánh tay Doãn Viễn đang đặt ngang ngực y, đầu dán vào cổ y, ngủ say hô hấp đều đặn, hơi thở ấm áp phải vào tai y.

Hoắc Tư Dư gian nan rời khỏi ngực Doãn Viễn, y xoa cổ, rón rén đi qua nam nhân đang say giấc, từ cuối giường chậm rãi trèo ra.



Một chuỗi tiếng chuông leng keng nhỏ vụn vang dội phá vỡ sự yên tĩnh sáng sớm.

Quảng cáo

REPORT THIS AD

Hoắc Tư Dư ngồi ở cuối giường, bối rối nhìn mắt cá chân mình. Chẳng biết từ bao giờ lại buộc một sợi dây nhỏ màu đỏ có treo chuông bạc tinh xảo. Chuông bạc khá nhỏ, âm tranh thanh lanh lảnh giòn tan. Y bất đắc dĩ liếc mắt nhìn Doãn Viễn một cái, đang định cời chuông bạc ra, liền nghe thấy thanh âm lười biếng của Doãn Viễn.

“Không được tháo.”



Hoắc Tư Dư ngừng động tác, bất lực nghiêng người nhìn Doãn Viễn nói: “Ta sao có thể đeo cái này mà ra ngoài được.”

Doãn Viễn lười nhác nằm nghiêng, dù bận vẫn ung dung nhìn Hoắc Tư Dư, cười như không cười nói: “Đi vớ vào thì sẽ không có tiếng nữa.”

Hoắc Tư Dư còn muốn nói gì đó, nhưng Doãn Viễn lại nhấc chân móc móc eo y, mờ ám trêu chọc. Y bắt lấy mắt cá chân đang làm chuyện xấu của người kia, tức giận nói: “Doãn Viễn!”

“Ta nói, đeo lên.” Doãn Viễn thu hồi chân ngồi dậy, thuận thế ôm Hoắc Tư Dư vào lòng, một bên cười xấu xa một bên uy hiếp nói: “Nếu không ta sẽ làm ngươi, để ngươi không thể xuất môn nữa.”

Hoắc Tư Dư tức điên, giơ tay mạnh mẽ đập Doãn Viễn hai lần, giãy dụa thoát khỏi sự kiềm chế của hắn.

————————————————

Quảng cáo

REPORT THIS AD

Hoắc Tư Dư một thân quan phục màu đen, tôn làn da trắng nõn lên cực hạn.

Không để ý đến ánh mắt soi mói nhìn mình, y bình tĩnh gật đầu chào hỏi mọi người. Thỉnh thoảng có người trêu hỉ sự kết thúc cuối cùng cũng quay lại rồi à, y cũng chỉ bình thản ung dung như trước, ngược lại khiến những người muốn lấy chuyện này ra làm trò cười đều rơi vào thất vọng.



Tính Hoắc Tư Dư vốn cực kỳ yên tĩnh trầm lặng, không giỏi giao thiệp. Tuy rằng ngoại hình tuấn tú, nhưng khí chất lại nhàn nhạt lạnh lẽo, mang theo chút cô độc cùng kiêu ngạo cách người ngàn dặm. Y rất ít bạn, nhân duyên cũng vậy

Tiếng chuông lanh lảnh bị vớ bao lại nên nghe không quá lớn. Hoắc Tư Dư nhớ tới khuôn mặt đầy ý cười xấu xa của Doãn Viễn liền trở nên đau đầu, y xoa mày bình tĩnh lại, lại bắt đầu bắt tay biên dịch địa chí.



Ngày tháng trôi qua êm đềm. Mắt thấy ngày về đất phiên càng lúc càng gần, tâm tình Doãn Viễn cũng ngày một tốt hơn.

Kể từ ngày tặng chuông bạc cho Hoắc Tư Dư, hắn ngược lại là càng ngày càng yêu thích tặng đồ. Hôm nay tặng một cái nhẫn ngọc cổ màu mực, mai lại tặng mặt dây chuyền trầm hương. Phảng phất cả ngày chẳng có chuyện gì làm chỉ có thể dạo tới dạo lui trên phố mua lễ vật tặng Hoắc Tư Dư.

Quảng cáo

REPORT THIS AD



Dựa vào tính Hoắc Tư Dư đương nhiên không muốn cứ luôn nhận lễ vật Doãn Viễn  đưa mà không đáp lễ lại hắn, dù bây giờ bọn họ đã là phu thê.

Chỉ là đồ Doãn Viễn mang trên người toàn là đồ tốt không phú cũng quý, mà hầu bao của y lại trống trơn, đồ vật quá đắt y căn bản không tặng nổi.

Nghĩ tới nghĩ lui, chọn đi chọn lại, cuối cùng chọn mặt dây treo quạt làm từ ngà voi chất lượng tốt, đặt vào hộp gấm sang trọng đưa cho Doãn Viễn. Cảm thấy chưa đủ, y lại chọn thêm một miếng ngọc bội màu xanh long lanh óng ánh, yêu cầu cửa hàng ngọc thạch khắc trên đó một chữ “Doãn” nho nhỏ.



Rõ ràng không phải thứ đáng quý gì, nhưng lúc nhận được Doãn Viễn rất cao hứng, ngay lập tức thắt dây treo quạt vào chiếc quạt ngà voi yêu quý của mình.

Khối lam ngọc này hắn lại càng thích hơn, Doãn Viễn cong mắt cười, quơ quơ miếng ngọc trước mắt Hoắc Tư Dư, “Ngọc sắc xanh xanh, màu rất đẹp.”

Hoắc Tư Dư nhàn nhạt nói: “Nó cũng chẳng khác của ta mấy, không phải thứ gì đắt tiền.”

Doãn Viễn nhíu mày, “Chẳng phải vừa vặn là một đôi sao.”

Quảng cáo

REPORT THIS AD

Hoắc Tư Dư mỉm cười không trả lời. Y đương nhiên sẽ không nói cho Doãn Viễn biết, chỉ là vì y lười biếng nên mới đánh hai khối ngọc bội không khác nhau lắm này.

————————————————

Doãn Viễn tinh thần phấn chấn, đầu tiên là ôm Hoắc Tư Dư không chịu buông, hồ thiên loạn địa hôn môi một trận, hôn y đến đầu váng mắt hoa.

Hoắc Tư Dư ngã vào một mảnh mềm mại, y vùi mặt vào gối, chỉ cảm thấy Doãn Viễn từ gáy y một đường hôn xuống, vai, xương cánh bướm, vòng eo đều bị người này để lại dấu vết nóng ấm.

Ngón tay Doãn Viễn dính thuốc mỡ bôi trơn, nhẹ nhàng thâm nhập vào miệng huyệt căng chặt, môi hắn dính sát gáy Hoắc Tư Dư, nửa ngậm nửa cắn. Ngón tay từ từ tiến vào, cũng càng lúc càng sâu, cho đến khi hậu huyệt nóng mềm có thể chịu được dục vọng của hắn.

Quy đầu dục vọng căng cứng đặt phía trước miệng huyệt phấn nộn của Hoắc Tư Dư, từng chút đẩy vào, chậm rãi mở rộng.



Hai chân thon dài của Hoắc Tư Dư căng cứng duỗi thẳng, cặp mông tròn trịa trắng như tuyết khẽ nâng lên nghênh hợp Doãn Viễn tiến vào. Hai tay Doãn Viễn chống hai bên, vật cứng mới đi vào một nửa liền bắt đầu nhẹ nhàng chuyển động. Nội bích mẫn cảm bị vật cứng nóng bỏng ma sát, động tác đâm rút không sâu ban đầu trong vô tình liền mất đi sự ôn nhu.

Quảng cáo

REPORT THIS AD

Doãn Viễn nhấc eo Hoắc Tư Dư lên, để lồng ngực hắn dán lên lưng y, động tác dưới thân càng lúc càng kịch liệt. Tiểu huyệt Hoắc Tư Dư vừa chặt vừa nóng, thịt mềm bao lấy tính khí, từng chút thâm nhập sâu hơn, thoải mái khiến da đầu tê dại. Dục vọng tiến quân thần tốc một lần lại một lần đâm vào điểm mẫn cảm sâu thẳm nhất.

“A… A…” Tay Hoắc Tư Dư siết chặt lấy gối nhỏ mềm mại, tiếng rên rỉ vừa mềm vừa ngọt.



Doãn Viễn tinh tế hôn lên tấm lưng trơn mịn của Hoắc Tư Dư, ấn eo người trong lòng xuống thành tư thế quỳ nằm úp sấp. Một bên dùng sức đâm rút, một bên cúi đầu bóp hai má Hoắc Tư Dư qua cùng nhau hôn sâu. Túi tinh va chạm với mông phát ra tiếng vang ba ba, bờ mông vốn tròn trịa trắng như tuyết đã sưng tấy bất kham từ lâu. Chuông bạc trên mắt cá chân phát ra âm thanh trong trẻo êm tai.



Khoảnh khắc hai đôi môi tách ra, giữa hai người còn có chỉ bạc quấn quanh.

Doãn Viễn vùi mặt vào gáy Hoắc Tư Dư, hắn yêu vô cùng bộ dáng Hoắc Tư Dư thất thần sa vào dục vọng. Thân thể trong sáng như ngọc nhuộm màu tình dục, yếu đuối mà yêu kiều.



Quảng cáo

REPORT THIS AD

“Tư Dư.” Doãn Viễn ngậm vành tai Hoắc Tư Dư, một bên không ngừng đâm rút một bên nhẹ giọng nỉ non: “Yêu ta có được không?”

Hoắc Tư Dư nhắm mắt lại, hai gò má thanh lãnh giấu trong mái tóc dài như mực tán loạn, nối theo lời nói của Doãn Viễn y khẽ vặn vẹo vòng eo đón ý nói hùa. Y cắn môi, ánh mắt mơ hồ, trong cổ họng tràn ra một vài âm tiết không rõ.

Doãn Viễn hơi rũ mắt, ngậm bờ vai trắng tuyết của người trong ngực, giọng nói khàn khàn từ tính: “Tư Dư à.”

Nghe như than thở.

———————————————

Hoắc Tư Dư không ngừng dụi mắt ngáp ngắn ngáp dài, chữ trong sách cũng bò loạn thành kiến hết rồi. Y xoa xoa mi tâm, ấn gáy thần sắc uể oải.

Một thân quan phục màu mực mặc lên người có chút phong phanh, cổ áo dựng thẳng che đi toàn bộ dấu hôn ám muội kia.

Y mới đẩy thang gỗ đến trước tủ sách, bên ngoài bỗng nhiên truyền đến tiếng ồn ào náo nhiệt, Hoắc Tư Dư chỉ nhíu mày, cũng không để ý tới.



Một mùi hương bạch đàn trắng như có như không có phần quen thuộc bỗng chốc lan tỏa trong không khí.

“Tư Dư.”

Một giọng nói trong trẻo ôn nhu chợt vang lên bên tai y. Hoắc Tư Dư hơi run run, vừa ngước mắt lên liền bắt gặp một đôi mắt đào hoa. Người đến mặc một thân quan phục đỏ sẫm, mắt ngọc mày ngài, mặt mày thanh tú, dáng dấp cao ráo anh tuấn. Thân hình thon dài, chỉ im lặng đứng đó che khuất một mảnh phản quang.

Hoắc Tư Dư quay người giật mình nói: “Chung Lật đại ca, ngươi trở lại rồi?”



Chung Lật là con trưởng của một vị tướng trong triều, khi còn bé bởi vì dinh thự hai nhà gần nhau, nên cũng coi như là bạn từ nhỏ đến lớn với Hoắc Tư Dư.

Hắn lớn hơn Hoắc Tư Dư ba tuổi, nhưng lại nhậm chức quan rất sớm. Năm Hoắc Tư Dư mười lăm tuổi, hắn đã theo cha xuất chinh, trấn thủ nơi biên cương lạnh lẽo lâu năm, nay đã được thăng thành thiếu tướng.

Bọn họ đã lâu không gặp, lần nào Chung Lật cũng đều sai người mang một đống đồ ăn ngon và mấy thứ đồ chơi mới mẻ đến cho Hoắc Tư Dư.

Mà chính hắn lại không về được.

Xa cách ba năm vậy mà khi gặp lại thì tình cảnh lại thế này.

Quảng cáo

REPORT THIS AD



Cách đây không lâu Hoắc Tư Dư cũng có nghe nói đến tin vui Khương quốc đại bại trước Đại Sở, xem như là chiến thắng lớn nhất kể từ khi đương kim thiên tử Doãn Bách đăng cơ tới nay.

Chung Lật cũng nghĩ đến chiến sự, cười nhạt nói: “Sau trận chiến này, biên quan có thể bình yên. Phụ thân cũng đồng ý để ta về kinh trước.”

Hắn lấy một đồ vật nhỏ từ trong tay áo ra, đặt vào tay Hoắc Tư Dư.

“Ta tìm rất lâu cũng chỉ tìm thấy cái màu đen này. Màu mà đệ muốn mọi người đều nói rằng nó đã không còn xuất hiện nữa.”



Một quả cầu thủy tinh trong suốt chứa đầy nước, bên ngoài dùng ngọc điêu khắc hoa văn tinh xảo, có móc bạc ở trên, mơ hồ có thể thấy được cá nhỏ màu đen trong quả cầu. Nhìn kỹ sẽ phát hiện ra con cá nhỏ màu đen kia chỉ là một khối bột không tan lấp lánh. Trên móc còn gắn vài dải tua rua.

Hoắc Tư Dư một mặt mừng rỡ cầm lấy món đồ chơi nho nhỏ này, yêu thích không buông lắc lắc. Chỉ thấy gương mặt y cười chúm chím nói: “Có vật tương tự đã rất tốt rồi. Đa tạ huynh, Chung Lật đại ca.”



Quảng cáo

REPORT THIS AD

“Còn có vài thứ khác nữa, sau này ta sẽ cho người đưa đến chỗ đệ.” Chung Lật dịu dàng cười, đôi mắt đào hoa đen tuyền đổ đầy ý cười.

Hoắc Tư Dư sững sờ, cười khổ nói: “Không cần, bây giờ ta không ở phủ thượng thư nữa.”

Chung Lật rũ mắt, vẻ mặt không thay đổi, “Ta biết đệ với Đoan vương đã thành thân rồi.”

Hoắc Tư Dư sờ tua rua, thoải mái nghĩ, Đoan vương là đệ đệ duy nhất của đương kim thiên tử, việc hắn thành thân hiển nhiên sẽ chiêu cáo thiên hạ. Chung Lật biết là chuyện bình thường.



Cả hai bỗng im lặng, bầu không khí nhất thời trở nên quái lạ.

Hoắc Tư Dư cười cười, mặt mày tuấn tú lộ ra vẻ thanh dật lạnh lùng tự nhiên, y nâng quả cầu thủy tinh trong tay lên, câu được câu không nói: “Rất giống con cá nhỏ đúng không.”

Nhưng Chung Lật lại không tiếp lời, chỉ dùng ánh mắt buồn bã nhìn Hoắc Tư Dư, hỏi: “Đệ nguyện ý gả cho hắn?”

Hoắc Tư Dư nghe vậy liền sững sờ, ngước mắt nhìn Chung Lật, chỉ thấy bên trong cặp mắt đào hoa kia tràn đầy quan tâm và hỗn loạn. Y chậm rãi cúi đầu nói: “Ta với Doãn Viễn là hôn ước từ bé.”

Quảng cáo

REPORT THIS AD

Chung Lật nhíu mày, không hiểu nói: “Hôn ước từ bé thì sao chứ?” Dừng một chút, hắn lại lẩm bẩm: “Nếu đệ đến tìm ta, ta tất nhiên sẽ…”



Hoắc Tư Dư thu lại vẻ mặt, miễn cưỡng cười ngắt lời hắn: “Huynh không hiểu.”

Nụ cười y lộ vẻ bất đắc dĩ: “Vô dụng thôi.”

Chung Lật dường như phát giác ra có chuyện gì đó từ lời y, khuôn mặt thanh lãnh như ngọc hiện lên một tầng giận dữ mờ nhạt: “Hắn là hoàng đệ cùng một mẹ với đương kim thiên tử, muốn dạng mỹ nhân nào chẳng có, sao cứ phải gieo họa lên đệ.”



Một giọng nói lạnh nhạt vang lên chặn lời hắn.

“Đương nhiên phải chọn người đẹp nhất mà gieo họa rồi.”

Doãn Viễn mím môi mỏng, nổi bật đứng ở cửa, hai mắt u ám thâm thúy, không hề động đậy nhìn thẳng Hoắc Tư Dư.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.