Mi Ngôn

Chương 55: Người Hạ xảo trá



"Được rồi, còn lại để anh dọn, em đi làm bài tập đi." Hạ Nam Diên giật cái xẻng hốt rác trong tay Lê Ương qua rồi đuổi đối phương lên lầu.

Lê Ương trông có vẻ rất không tình nguyện, nhưng cuối cùng vẫn phải lên lầu dưới cái nhìn nghiêm khắc của Hạ Nam Diên.

Bên dưới tầng chỉ còn lại tôi và Hạ Nam Diên, và cả con dê con đầy tiên khí kia nữa.

Tôi thấy con dê nhỏ vậy mà lại đang ăn đậu phộng trên đất, thế là vội vàng đi qua bế nó lên: "Sao mày lại ăn đồ bậy bạ rồi?" Tôi hỏi Hạ Nam Diên: "Dê ăn đậu phộng có sao không?"

Hạ Nam Diên nhìn con dê kia một cái, nói: "Không sao."

Tôi sửng sốt, tim hẫng đi một nhịp: "Sao con lại... lại tự dưng nói tiếng Tằng Lộc rồi?"

Hạ Nam Diên cười lạnh một tiếng: "Chẳng phải chú nghe hiểu được sao?"

Tôi ngẫm lại một chút thì phát hiện ra vừa nãy bị lộ tẩy trong lúc nói chuyện với Lê Ương. Thằng bé Lê Ương kia khờ khạo nên hoàn toàn không nhận ra được thế nhưng Hạ Nam Diên vừa nghe cái là biết ngay vấn đề nằm ở đâu.

"Bình thường thôi, chỉ nghe hiểu chút chút thôi mà." Tôi gượng cười, nói.

"Chú nghe hiểu được thì tại sao lại phải giả vờ nghe không hiểu trước mặt cậu tôi? Rốt cuộc chú có ý định gì vậy?" Hạ Nam Diên lạnh mặt, trong mắt lại ánh lên vẻ phòng bị và cảnh giác.

Rồi xong, lộ cái xong lại quay về tình trạng trước khi giải phóng luôn.

"Hiểu lầm, hiểu lầm thật mà." Tôi thở dài một hơi, cố muốn cãi lại: "Chú thật sự chỉ nghe hiểu được một chút thôi. Chú không hề muốn gạt cậu con, chú gạt anh ấy làm gì chứ đúng không, với lại nghe hiểu hay không thì có gì khác nhau đâu?"

Hạ Nam Diên vẫn không tin: "Ai mà biết được mấy người người Hạ các chú muốn làm gì. Mấy câu lừa gạt người khác thì hết câu này tới câu khác, không bao giờ mà nghe được câu gì thật lòng từ miệng mấy người cả."

Tôi lập tức thấy có hơi chột dạ, nhưng nếu như tôi nói cho cậu ta biết là tôi đã học tiếng Tằng Lộc từ lâu, trình độ đã tới mức có thể thoải mái nói chuyện, nghe nói thông thạo, thì tôi lại sợ cậu ta nghi ngờ tới động cơ học tiếng Tằng Lộc của tôi. Nếu Nghiêm Sơ Văn còn có thể nhìn ra được sự khác thường của tôi và Ma Xuyên nữa thì thằng nhóc Hạ Nam Diên này thông minh như vậy, khó chắc được cậu ta không nhìn ra.

"Chú khác với cha con mà." Tôi thu lại ý cười, nói chuyện nghiêm túc.

Đôi mày của Hạ Nam Diên nhăn lại, ghét bỏ nói: "Ông ta không phải là cha tôi! Ông ta là một... tên cặn bã."

Tôi nhớ lần trước cậu ta từng nói, tín ấn của mẹ cậu ta vẫn còn đang nằm trong tay tên cặn bã kia.

Người Tằng Lộc cực kỳ xem trọng tín ấn, thậm chí còn coi nó như là một bộ phận không thể thiếu trên người mình. Sau khi qua đời, ai kết hôn rồi thì sẽ mai táng cùng tín ấn sau khi trao đổi với người kia, còn ai chưa kết hôn thì sẽ mai táng cùng tín ấn của mình. Dù cho có thế nào thì cũng cần phải có tín ấn hết.

Những năm Bạch Trân qua đời đó, tín ấn vẫn không có cách nào tìm về lại được. Như thế đối với người Tằng Lộc là điều đại kỵ khiến linh hồn của người chết không cách nào yên nghỉ được, cũng không trách được tại sao mỗi lần Hạ Nam Diên và Ma Xuyên nhắc tới tên cặn bã người Hải Thành kia là lại nghiến răng nghiến lợi.

"Vậy con, có từng nghĩ tới chuyện đi tìm tên cặn bã đó chưa?" Tôi hỏi.

Hạ Nam Diên quét sạch nốt một miếng vỏ hạt dưa trên đất, giọng nhỏ dần: "Cậu không cho."

"Tại sao?"

"Tôi không biết, nhưng cậu nói cậu sẽ nghĩ cách, bảo tôi đừng bận tâm."

Tôi ôm con dê nhỏ ngồi trên ghế sofa: "Con có hình của tên cặn bã kia hay tên này nọ không? Tốt xấu gì chú cũng có bạn bè trên Hải Thành, có khi có thể hỏi thăm giúp con được đó?"

Hạ Nam Diên do dự một chút, dựng xẻng hốt rác và chổi vào bên tường xong thì chạy nhanh lên lầu.

Không qua hai phút sau thì cậu ta lại đi xuống, trong tay cầm một sợi dây chuyền bằng kim loại.

Đi tới trước mặt tôi, cậu ta thở hổn hển, xoè tay ra: "Chỉ có cái này, là tín vật định tình mà năm đó ông ta đã để lại cho mẹ tôi."

Trong lòng bàn tay cậu ta là một mặt dây chuyền màu bạc hình trái tim, vì bị oxi hoá nên bề mặt đã hơi đen đen. Tôi cẩn thận cầm lên, ấn nhẹ vào bên cạnh một cái. Trái tim kia lập tức mở tung ra như một cuốn sách, để lộ ảnh chụp của một người đàn ông đã hơi phai màu bên trong.

Người đàn ông kia khoảng chừng hơn hai mươi tuổi, dáng vẻ trông rất được, cũng rất đa tình. Tôi không muốn thừa nhận nhưng nếu nhìn khí chất thì... tôi và ông ta quả thật có một vài điểm chung trên phương diện nào đó.

Nhất là khi cười lên, có cảm giác như chưa trải sự đời, có rất nhiều tật xấu do được nuôi dưỡng trong hoàn cảnh sung sướng quen rồi.

Chẳng trách thái độ thù địch của Hạ Nam Diên dành cho tôi lại lớn như vậy, hoá ra là vì nhìn thấy được dáng vẻ của tên cặn bã kia trên người tôi...

"Ông ta nói là ông ta làm nghệ thuật, tên là Hạ Quân, là người Hải Thành." Hạ Nam Diên rũ mắt xuống, nói: "Tôi đã từng tra trên mạng, nhưng không tìm thấy nghệ thuật gia Hải Thành nào tên là Hạ Quân, nói không chừng là tên giả."

Tôi lấy điện thoại ra chụp lại hai tấm hình của tên cặn bã kia rồi trả dây chuyền lại cho Hạ Nam Diên: "Để chú hỏi bạn chú giúp con, công ty của họ thường hay tuyên truyền cho một số hoạt động triển lãm của nghệ thuật gia, nói không chừng sẽ có tin tức gì đó."

Hạ Nam Diên lấy lại sợi dây chuyền, nghe vậy thì gật gật đầu.

Vào đúng lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng bước chân, một khắc sau thì cái cửa gỗ đang đóng chặt kia bị đẩy ra, Ma Xuyên bước đi vào.

Anh lập tức chú ý tới tư thế một ngồi một đứng của tôi và Hạ Nam Diên, tầm mắt quét qua từ trên cao xuống. Sắc mặt anh vẫn bình thường không có gì thay đổi nhưng trong mắt lại loé lên vẻ khó hiểu.

"Em..." Tôi còn đang định giải thích với anh thì Hạ Nam Diên đã ngắt ngang tôi.

"Chú ấy có thể nghe hiểu được chúng ta nói gì, cậu tra xét chú ấy lại cho kĩ đi." Nói xong thì cậu ta ba chân bốn cẳng chuồn lên lầu.

2

Tôi: "..."

Không phải, tôi còn tưởng vụ này xong rồi chứ, cái thằng này sao mà còn chưa qua cầu nữa nó đã rút ván của tôi luôn rồi?

Trong phòng im phăng phắc, con dê con vừa mới ra đời không lâu nên còn đang trong thời kì ăn xong là ngủ, ngủ xong là ăn. Khi nãy nó vừa ăn một chút đậu phộng, bây giờ đã buồn ngủ rồi, nằm trên cánh tay tôi ngủ ngon lành.

Ma Xuyên chậm rãi đi qua bên bàn ngồi xuống, vẫn là vị trí đối diện cửa sổ khi nãy của anh.

"Dê lấy đâu ra đó?"

Tôi sờ sờ lớp lông máu vừa mềm vừa xoăn trên người con dê con, cười nói: "Của nhà bà cụ dưới núi ấy." Tôi kéo đầu con dê con qua cho anh xem: "Anh có thấy nó rất đẹp không?"

Ma Xuyên trầm mặc vài giây, khó hiểu nói: "... Không phải dê nào cũng thế này hả?"

Câu này hệt như cái câu "Người Châu Á nào nhìn cũng như nhau" mà tôi hay nghe mấy đứa nước ngoài nói, làm cho người ta không nhịn được muốn tranh cãi với anh một trận: "Sao mà giống nhau được? Anh nhìn kĩ xem, đôi mắt to tròn này, lớp lông dài này, còn cả cái mũi và cái miệng hồng phấn này nữa! Nó giống anh quá trời luôn á, sao anh có thể nói là nó giống như mấy con dê khác được chứ?"

Lần này thì Ma Xuyên còn im lặng lâu hơn: "Thế nên là, vì nó giống anh nên em đã bế nó lên đây luôn à?"

"Em có nói với bà cụ nhà đó rồi mà." Tôi đưa con dê con trong lòng mình qua cho Ma Xuyên: "Anh bế thử xem, nó ngoan cực luôn ấy."

Ma Xuyên nhìn chằm chằm con dê kia một lúc rồi mới đưa tay nhận lấy, ôm trong lòng. Tôi bảo anh đừng nhúc nhích, giữ nguyên cái tư thế này, xong rồi lấy điện thoại ra chụp liên tục mười mấy tấm.

Chụp hình xong thì Ma Xuyên bế con dê, cùng tôi đi vào trong điện chính.

"Sao tự dưng hôm nay lại họp vậy?" Tôi hỏi.

"Vốn dĩ đã là cứ ba tháng phải họp một lần rồi." Ma Xuyên xoa xoa con dê trong lòng, nói: "Lần nào cũng chỉ có mỗi trình tự này: Anh đề nghị, bọn họ bác bỏ, cuối cùng thì kể tội anh một trận."

Vừa nghĩ tới những câu quở trách khó nghe thế này mà anh đã phải nghe qua rất nhiều lần rồi là tôi bực tới nghiến chặt răng: "Mấy ông già đó nói chuyện khó nghe quá vậy."

"Trong số bọn họ người trẻ nhất cũng đã 70 rồi, chắc là anh... có thể đợi tới khi bọn họ chết hết luôn là được." Ma Xuyên ngược lại trông có vẻ rất lạc quan: "Từ từ thôi vậy, có một vài chuyện cũng không thích hợp để giải quyết xong hết trong một lần."

Về đến điện chính, Ma Xuyên đặt con dê con lên một tấm đệm cói cho nó ngủ. Sau đó thì bắt đầu "tra hỏi" tôi.

"Em học tiếng Tằng Lộc từ khi nào?"

Anh chuẩn bị những thứ cần để chép kinh, giở sách kinh, trải giấy tuyên. Tôi thấy thế thì vội đi lên giúp để mài nước mực giúp anh.

"Thì là... học hồi năm tư đó."

Anh cầm bút lên, đợi mực của tôi: "Học tới trình độ nào rồi?"

Tôi quan sát nét mặt của anh, thấy có vẻ không giận thì mới nói: "Mong em không còn phiền muộn, tìm được lối thoát; Mong em mãi không còn nghiệp ác, cả đời đầy phúc đức."

Chắc là anh không ngờ tới ngay cả một câu phức tạp thế này mà tôi cũng có thể nghe hiểu, thế nên đã ngây người trong chốc lát.

Tay anh vẫn giữ chuẩn tư thế cầm bút, nghiêng đầu qua nhìn tôi, vẻ mặt như kiểu "Tên nhóc nhà em giấu kĩ thật đấy".

Tôi bị anh nhìn tới trong lòng vô cùng thấp thỏm, cố níu vãng tình hình: "Thật ra cũng không giỏi lắm, chỉ có thể nghe hiểu thôi, nói thì không được như vậy."

Mi mắt anh run run rồi rũ xuống, rơi vào khoảng trầm tư. Tuy tôi không phải con giun trong bụng anh nhưng với những gì tôi hiểu về anh, thì lúc này chắc là anh đang nhớ lại xem rốt cuộc anh đã nói bao nhiêu lời không nên nói trước mặt tôi rồi.

Anh không nói thêm gì nữa hồi lâu, sau khi tôi mài mực xong thì anh nghiêng ngòi bút qua chấm chấm mực, xong rồi lại đưa bút qua giấy, rất nhanh đã ghi được chữ đầu tiên. Lúc này anh mới hé môi khẽ thốt ra một câu tiếng Tằng Lộc: "Người Hạ xảo trá."

Tôi lục tìm trong túi quần, lấy ra một cái bao giấy nhỏ, niềm nở đưa tới trước mặt anh: "Chẳng phải là tại em không tìm được cơ hội nào để nói ra hay sao? Thôi đừng giận nữa, nhìn xem em mua gì cho anh này?"

Mở bọc giấy ra, bên trong là một đôi bông tai nhỏ màu bạc, được làm thành kiểu từng đoá hoa mẫu đơn nở rộ, cực kì tinh xảo, độc đáo.

Tôi ướm thử lên tai Ma Xuyên, hài lòng nói: "Lúc em thấy nó trưng trong tiệm trang sức là đã biết anh đeo lên rất đẹp rồi."

1

Ma Xuyên nhìn một cái, bỏ bút xuống. Anh gỡ cái bông tai bên tai phải ra, thay thành bông tai hoa mẫu đơn màu bạc tôi mua cho anh.

Cái bông tai này chỉ to cỡ móng tay ngón út, với kích cỡ này thì thường rất khó để điều chỉnh được chi tiết. Thế nhưng thợ thủ công tộc Tằng Lộc lại có thể tạo hình cho từng cánh hoa kia sinh động như thật, nhìn thôi đã thấy được tay nghề giỏi.

"Đẹp không?" Ma Xuyên đeo xong thì bỏ tay xuống, hỏi.

Dung mạo của anh vốn đã xinh đẹp, nay lại như thêu hoa trên gấm, nhân đôi sắc đẹp, làm gì có chuyện không đẹp cho được.

"Đẹp lắm." Tôi lướt nhìn ra ngoài cửa, thấy không có ai thì vội nhón người qua hôn nhanh lên môi anh một cái.

"Trên điện chính không được làm bậy bạ." Anh xoa xoa mặt mình, ngoài miệng thì nói lời dạy bảo nhưng trên mặt lại không hề có vẻ giận dữ chút nào.

Tôi "Ò" một tiếng, nghe tai này lọt tai kia.

Anh vừa chép kinh, tôi vừa mài mực cho anh, thi thoảng lại nói chuyện với nhau vài câu.

"Con trai Tằng Lộc cũng có tập tục để tóc dài, em thấy mấy ngôn quan đời trước trong toà nhà nhỏ kia đều để tóc dài, sao anh lại để tóc ngắn vậy?"

Hồi gặp được anh vào lúc mười một tuổi, hình như anh đã để tóc ngắn rồi. Hôm nay nếu không phải do mấy ông già kia nhắc tới thì tôi cũng không thấy có gì lạ. Bây giờ nghĩ lại thì đúng thật, tại sao chỉ có mỗi anh là để tóc ngắn vậy?

Ma Xuyên cũng không hề có ý muốn giấu diếm, vô cùng thoải mái giải đáp cho tôi: "Hồi nhỏ anh để tóc dài, sau đó đi học ở trường của người Hạ. Bọn họ cảm thấy anh để tóc dài rất kì quặc, nói chuyện thì nghe không hiểu nên bắt đầu kì thị anh, cô lập anh. Trong cơn tức giận anh đã cắt luôn mái tóc của mình."

Sau khi cắt, lúc nghỉ hè quay lại bị ông Ngôn quan kia nhìn thấy được thì giận tới mặt mày xanh mét. Ông ta lôi anh ra đánh một trận rồi nhốt vào trong phòng tối. Một lần đó đã bị nhốt liên tục ba ngày ba đêm.

Những đánh mắng của ông Ngôn quan kia anh đã phải chịu đựng từ nhỏ, thế nhưng trước giờ đều không nhận sai. Chỉ cần anh cho rằng mình không sai thì sẽ tiếp tục làm nó, dù cho người khác có nói với anh đó là không đúng thì anh cũng tuyệt đối sẽ không nghe.

Ngôn quan thì bắt buộc phải cắt đứt quan hệ với người thân ở thế tục, nhưng anh không làm; Con trai Tằng Lộc đều phải để tóc, anh cứ cắt tóc ngắn; Tần già thì phải thánh khiết vô dục, anh thì lại yêu một người đàn ông.

Từng chuyện một, chuyện nào cũng không hợp lễ chế, trái ngược với giáo huấn của tổ tiên.

Trước kia tôi còn cảm thấy anh là đồ phong kiến cặn bã, bây giờ ngẫm lại thì anh rõ ràng chính là một con ngựa hoang khó mà thuần phục mới đúng.

Tối đó tôi đã gửi cho Thẩm Tĩnh tấm hình thằng cha cặn bã của Hạ Nam Diên. Cô đang làm cho một công ty quảng bá nổi tiếng trên Hải Thành. Hàng năm công ty của họ đều nhận hết những công tác tuyên truyền cho rất nhiều triển lãm nghệ thuật trên cả nước, tôi nghĩ chắc bên chỗ của cô sẽ có được thông tin hữu dụng gì đó.

[Em làm bên bộ phận tài chính cơ, về mặt liên quan tới khách hàng này thì đúng thật không phải do em quản lý, để em đi hỏi Tưởng Bác Thư giúp anh nha.]

Lúc tôi thấy được tin nhắn trả lời của cô thì cô đã đi hỏi Tưởng Bác Thư từ lâu, hơn nữa tin nhắn của Tưởng Bác Thư đã gửi tới chỗ tôi luôn rồi.

[Người mà cậu tìm có phải họ Hạ không?]

Tôi vừa thấy có hi vọng thì lập tức gọi thẳng cho anh ta luôn.

Vốn còn tưởng là tìm được tên cặn bã kia là đã giúp Ma Xuyên, giúp Hạ Nam Diên giải tỏa được mối phiền lo trong lòng, là một chuyện rất tốt. Ai ngờ ngược lại lại trở thành trận cãi nhau đầu tiên nảy ra sau khi tôi và Ma Xuyên yêu nhau.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.