Ngày hôm sau, vừa tỉnh dậy thì Hạ Anh đã nghe tiếng ồn ào từ ngoài hành lang.
" Tại anh cả đấy. Đi nước ngoài làm gì để bây giờ mới về nước được đây này." Đi cùng với tiếng nói này chính là thân hình nhỏ bé của Lưu Gia Nhi đi vào. Vừa bước chân vào cửa, Gia Nhi đã nhìn thấy Hạ Anh ngồi trên giường. Cô nhanh chóng chạy đến. Cô ngắm nhìn Hạ Anh khoảng hai phút thì thở phào.
"May quá không thấy vết thương nào cả."
"Đương nhiên là không thấy rồi. Đến lúc này mà còn thấy vết thương thì đảm bảo em không thể nói chuyện với em ấy như thế này đâu." Hàn Thiên Minh đi từ bên ngoài vào, đặt lên bàn một giỏ trái cây cùng... một đống thuốc bổ.
"Còn dám nói. Không phải do anh sao? Nếu anh không đòi ra nước ngoài thì em đã đến đây chăm sóc cho chị Hạ Anh từ sớm rồi. Có khi nếu như có em bầu bạn cùng chị ấy thì đã không có tình trạng này xảy ra ấy chứ." Gia Nhi lại lên tiếng trách móc anh.
"Được được. Do anh. Tất cả là lỗi của anh." Hàn Thiên Minh dịu dàng xoa đầu cô. Giọng điệu cưng chiều cùng bất đắc dĩ.
Hạ Anh ngồi nhìn hai người họ mà trên mặt hiện rõ ba vạch đen. Có bệnh nhân vào như cô không chứ? Vừa tỉnh dậy chưa kịp ăn sáng, uống thuốc đã bị cho ăn một bàn tràn ngập thức ăn cho chó như vậy. Thật đúng là khiến cho người ta tức chết mà. Không chịu nổi nữa Hạ Anh đen mặt lên tiếng.
"Nè nè hai người thôi đi nha. Em đang là bệnh nhân đó. Đến thăm bệnh thì đừng có mà phát cơm chó."
"Ai da chị Hạ Anh... Em đến thăm chị mà. Sao lại nói vậy chứ?" Lưu Gia Nhi liền dỗ ngọt Hạ Anh. Hạ Anh giả vờ quay mặt sang một bên hờn dỗi.
Nói thì nói vậy thôi. Thật ra nhìn thấy hai người hạnh phúc như vậy Hạ Anh cảm thấy rất vui cho họ. Ít nhất thì một cô bé ngây thơ, đáng yêu như Gia Nhi nên được yêu thương và có một tình yêu chân thành, đẹp đẽ. Chứ không phải chịu bất hạnh như cô.
Ngồi tán gẫu một chút thì Hàn Thiên Minh nói:
" Gia Nhi em ra ngoài mua cho Hạ Anh món gì đó để em ấy ăn đi. Chắc là em ấy vẫn chưa ăn đâu."
" Sao anh không..." Gia Nhi định bảo anh đi nhưng nghĩ thì liền nói.
"Mà thôi. Anh thì biết mua gì chứ. Ở lại trò chuyện với chị ấy đi. Chị chờ một lát để em đi mua chút cháo cho chị nha." Gia Nhi vẫy vẫy tay với cô rồi chạy ra ngoài.
Thấy Gia Nhi đã đi ra xa Hàn Thiên Minh mới nói:
" Sao em lại tự sát?"
Hạ Anh không trả lời câu hỏi của anh mà hỏi anh một câu khác.
"Anh biết chuyện Hàn Thiên Phong thu mua công ty nhà em đúng không?"
"Sau khi được thông báo anh mới biết chuyện này. Cậu ta dùng tiền riêng nên anh không quan tâm lắm. Sau này anh mới biết là cậu ta thu mua công ty bất động sản Đường Hạ, cũng chính là công ty nhà em." Hàn Thiên Minh từ tốn giải thích cho cô.
"Hóa ra là vậy." Hạ Anh gật đầu.
"Em còn chưa trả lời câu hỏi của anh." Hàn Thiên Minh vẫn quay về vấn đề cũ.
Hạ Anh nhìn vào mắt anh. Một lúc sau cô mới lên tiếng:
"Người thân, gia đình, mọi thứ xung quanh đột nhiên biến mất mà không hề báo trước. Lúc đó em thật sự rất suy sụp. Nhưng mọi thứ thật sự sụp đổ khi em biết được chính Hàn Thiên Phong là người đã gây ra mọi chuyện." Hạ Anh dừng lại một lát. Cô nhìn Hàn Thiên Minh nói:
"Anh Thiên Minh, anh có biết khi em hỏi hắn tại sao lại làm như vậy với gia đình em, hắn đã trả lời như thế nào không?"
Anh không trả lời, chỉ im lặng nhìn cô. Hạ Anh mỉm cười nói:
"Hắn bảo rằng: Bởi vì họ đáng bị như vậy." Miệng tuy mỉm cười nhưng nước mắt của cô lại rơi theo từng câu, từng chữ mà cô thốt ra.
"Hắn nói họ đáng bị vậy nhưng họ đã làm gì hắn? Không gì cả. Vậy mà... Vậy mà..." Hạ Anh bật khóc. Mỗi lần nhắc đến chuyện này cô đều cảm thấy tất cả lỗi là của bản thân mình. Chỉ vì cô nên mọi chuyện mới đến bước đường này.
Hàn Thiên Minh vẫn im lặng nhưng anh đưa tay vỗ vai cô an ủi.
Một lúc sau, Hạ Anh nói với Hàn Thiên Minh.
"Anh nhất định phải đối xử thật tốt với Gia Nhi. Con bé thật sự rất tốt. Anh tuyệt đối đừng bao giờ làm phụ lòng em ấy."
Anh nhìn cô mỉm cười.
"Em yên tâm đi. Cô ấy sẽ không bao giờ phải buồn đâu. Nhưng em quên là cô ấy còn có ông anh "cuồng em gái " sao? Anh làm Gia Nhi tổn thương mà cậu ta tha cho anh chắc?"
Nghe anh nói vậy Hạ Anh liền bật cười.
"Nên cười lên như vậy thì mới xinh. Biết chưa?"
"Ừm."
Hai người đang nói chuyện thì Gia Nhi cũng vừa đi mua cháo về. Cô đang định đưa cháo cho Hạ Anh thì đột nhiên thấy hốc mắt Hạ Anh ửng đỏ. Cô quay ngoắt qua hỏi Hàn Thiên Minh.
"Này tên kia, anh làm gì mà chị Hạ Anh khóc vậy hả? Anh lại ăn nói bậy bạ gì nữa đúng không?"
Không để Hàn Thiên Minh lên tiếng, Hạ Anh đã nói trước.
"Không phải do anh Thiên Minh đâu. Do chị bị bụi bay vào mắt thôi. "
" Thật không vậy chị? Nếu như anh ấy làm gì khiến chị buồn thì chị cứ nói với em. Em sẽ "xử" anh ấy."
"Được. Chị biết rồi."
Nhìn thấy tình cảnh này như thể "tổng tài bá đạo và cô vợ nhỏ" vậy. Mà vị tổng tài đó không ai khác chính là Lưu Gia Nhi - cô gái nhỏ bé này đây.
- --
Sau khi Hàn Thiên Minh và Lưu Gia Nhi đi về thì Quỳnh Anh, Hạ Lan cũng đến thăm. Quỳnh Anh và Hạ Lan là hai người bạn tốt của cô từ thời đại học, và họ cũng là vợ hay đúng hơn là vợ cũ của Trí Việt và Sở Mặc - hai người bạn thân của Hàn Thiên Phong.
Hạ Lan lên tiếng hỏi trước.
"Hạ Anh cậu sao rồi?"
"Đã đỡ hơn rồi. Hai cậu chuẩn bị ra nước ngoài sao?"
" Phải." Hạ Lan gật đầu. Cô tiếp tục nói:
"Bọn mình định đến thăm cậu từ sớm nhưng đến hôm nay Quỳnh Anh mới được xuất viện nên đến trễ mất. Xin lỗi cậu."
Hạ Anh xua tay.
"Không sao đâu. Mình hiểu mà."
Quỳnh Anh cầm lấy tay cô, ân cần hỏi:
"Cậu thật sự khỏe lại rồi chứ?"
"Mình ổn mà. Cậu yên tâm đi. Ra nước ngoài hai cậu nhớ tự chăm sóc tốt cho nhau. Nhớ chưa?"
Hạ Lan vỗ vai cô nói:
" Bọn mình biết rồi. Cậu ở lại cũng phải biết tự lo cho mình đi. Nên buông thì buông đi. Đừng nắm chặt quá kẻo... lại tự làm mình đau."
Hạ Anh cúi đầu, lên tiếng:
"Mình cũng muốn buông lắm chứ. Nhưng tình cảm đâu phải là cỏ rác, nói bỏ là bỏ được. Bây giờ trong lòng mình không biết đang dành thứ tình cảm gì cho hắn nữa. Vừa hận nhưng cũng vừa yêu..."
Nghe Hạ Anh nói vậy thù hai người họ chỉ im lặng nhìn nhau, thở dài. Hai người họ hiểu cảm giác đó. Vì chính họ cũng đã từng tự mình trải qua. Những thứ như tình cảm thì phải thật sự buông bỏ, tự mình nguyện bỏ đi thì mới có thể dứt ra được. Thôi thì chỉ có thể hy vọng cô nhanh chóng tự mình nhìn nhận ra được mà thôi.
"Mình thấy anh Lưu Trình..." Thấy Hạ Lan nhắc đến Lưu Trình cô liền lên tiếng cắt ngang.
"Mình và anh ấy không có khả năng đâu. Vả lại mình cũng không muốn hủy hoại tương lai của anh ấy. Mình là một người đã có chồng rồi."
"Được rồi. Không nói đến anh ấy nữa. Hôm nay đến thăm cậu là chính mà."
"À đúng rồi." Đột nhiên Hạ Anh quay sang Quỳnh Anh.
"Cậu định không cho Trí Việt biết sao?"
"Mình quyết định rồi. Quỳnh Anh kia đã chết cùng đứa con của cô ấy rồi. Bây giờ mình không còn liên quan gì đến Trí Việt nữa. Hai bọn mình không còn bất kì mối quan hệ nào nữa. Nếu tương lai có gặp nhau thì cũng chỉ như người lạ lướt qua nhau mà thôi."
Có vẻ Quỳnh Anh đã thực sự buông bỏ rồi. Không biết khi nào cô mới có thể có được can đảm để buông bỏ Hàn Thiên Phong nữa.
"Hạ Lan vậy cậu và Sở Mặc..."
"Bọn mình cũng đã ly hôn rồi. Anh ấy có cuộc sống của anh ấy. Mình có cuộc sống của mình. Nếu có thể thì mình không hy vọng bọn mình có thể gặp lại nhau."
Nghe Hạ Lan nói vậy Hạ Anh cũng cảm thấy vui. Cô vui vì hai người họ đã thật sự bước ra khỏi quá khứ đau khổ của họ rồi. Hy vọng ở tương lai, hai người bạn tốt của cô có thể gặp được một người để họ có thể dựa vào.
Trò chuyện với nhau một lúc lâu thì Hạ Lan nói:
"Ừm... Hạ Anh, đến giờ rồi bọn mình phải ra sân bay đây. "
"Được rồi. Khi nào sắp xếp được thời gian mình sẽ qua đó tìm hai cậu."
"Nhất định nha."
"Ừm. Tạm biệt."
Hạ Lan và Quỳnh Anh nuối tiếc vẫy tay chào Hạ Anh.
- --
Các ngày sau đó, ông bà Hàn thường xuyên đến thăm cô, bà Hàn còn đặc biệt ở lại chăm sóc cho cô nữa. Hình như họ đang bù đắp lỗi lầm thay con trai họ. Không những vậy, ông bà Lưu cũng đến thăm cô. Họ đến an ủi cô còn nói với họ cô sẽ luôn là người trong nhà, nên cô không cần tủi thân. Thấy mọi người vẫn quan tâm mình như vậy, Hạ Anh cũng thấy bản thân được an ủi phần nào.
Một tuần sau đó Hạ Anh được cho phép xuất viện.
Khi bước chân vào nhà, Hạ Anh lại nhớ đến ngày đầu tiên đến đây. Khi ấy, cô cảm thấy xăn nhà này thật âm u, đáng sợ. Bây giờ khi nhìn căn nhà này, cô như thấy lại những đắng cay, đau khổ mà bản thân cô đã trải qua trong suốt mấy tháng qua. Không chỉ có đau khổ mà còn có cả... hạnh phúc. Nhưng hình như còn có hối hận...
- --
Tối hôm ấy, khi Hạ Anh đang ngủ trong phòng thì Hàn Thiên Phong mang thức ăn đi vào.
"Em ăn một chút rồi hẵng đi ngủ."
Hạ Anh nhìn hắn hồi lâu, sau đó lên tiếng:
"Hàn Thiên Phong anh bị bệnh sao? Sao anh cứ làm những việc như vậy để làm gì?''
"Anh chỉ là đang chăm sóc cho em thôi. Đây là việc của một người chồng nên làm mà." Hàn Thiên Phong trả lời một cách nghiêm túc.
Nghe hắn nói vậy thì Hạ Anh cười lạnh.
"Chồng? Không phải anh đã nói rằng tôi không phải vợ anh sao? Anh lấy tư cách gì để nói câu đó với tôi? Hả?"
"Hạ Anh. Cho anh một cơ hội để sửa chữa được không?"
"Sửa chữa? Anh lấy gì để sửa chữa đây? Anh đền được ba mẹ cho tôi không? Anh có trả lại được cho tôi gia đình không? Nếu anh làm được thì hãy nói chuyện này với tôi." Nói rồi cô quay người vào trong, lấy chăn trùm kín người.
Lời nói của Hạ Anh đầy sắc bén. Từng câu từng chữ như đánh thẳng vào hắn. Hắn có đền được không? Có thể trả lại cho cô được không? Đây chính là điều không thể. Như thể muốn cô cho hắn một cơ hội nữa chính là điều viển vông nhất. Nhưng hắn không từ bỏ. Bây giờ cô đang mang trong mình giọt máu của hắn. Muốn hay không thì cô vẫn phải ở đây với hắn. Vậy nên hắn vẫn phải nỗ lực.
- --
Ngày hôm sau tỉnh dậy, Hạ Anh vẫn thấy hắn ngồi cạnh giường cô. Hạ Anh nhíu mày. Hôm qua hắn không trở về phòng sao? Rốt cục hắn có bị điên hay không vậy? Mặc kệ hắn, Hạ Anh đi xuống nhà.
Cô vừa đi ra khỏi cửa thì hắn cũng tỉnh dậy. Lúc cô đứng lên, đi ra ngoài. Đột nhiên hắn lại nhớ đến hình ảnh của cô khi ra khỏi phòng ngủ ngày hôm đó. Nhưng bộ dáng đáng yêu của khi ấy đã không còn nữa rồi. Hắn khẽ thở dài rồi đứng lên đi xuống dưới nhà.
Từ trên lầu đi xuống, Hàn Thiên Phong nhìn thấy cô đang uống nước thì nói:
"Em ngồi chờ một lát anh sẽ nấu đồ ăn sáng cho."
Hạ Anh đang uống nước đột nhiên nghe giọng hắn cô suýt sặc.
"Anh là quỷ sao? Đi còn không phát ra tiếng nữa."
Hắn nghe thấy cô nói vậy thì chỉ mỉm cười mà không nói gì cả, im lặng đi vào bếp.
Hạ Anh nhìn thấy hắn cười thì cô kinh ngạc suýt rớt cằm. Hắn... Hắn vừa cười với cô sao? Rõ ràng cô đã dặn bản thân không được rung động với hắn nữa nhưng... tại sao tim lại đập nhanh như vậy? Nhất định là cô điên rồi.
Hắn làm bữa sáng cho Hạ Anh. Lần này cô không từ chối nữa mà bắt đầu dùng bữa. Cô nghĩ kĩ rồi, hận thì hận nhưng ăn thì vẫn phải ăn. Phải ăn để có sức chứ. Bây giờ cô không chỉ có một mình mà là hai mình. Vậy nên cô càng phải ăn.
Ăn xong thì hắn lại lấy đồ ăn vặt cho cô. Cả ngày Hạ Anh chỉ vẫn ngồi một chỗ và hưởng thụ mà thôi.
Suốt cả hai tháng liền đều như vậy. Hàn Thiên Phong như biến thành một con người khác vậy. Hạ Anh cảm thấy hình như hắn thật sự đã thay đổi rồi.
- --
Hôm nay cô hẹn Lưu Trình ra ngoài cùng cô. Đột nhiên cô muốn mua cho Hàn Thiên Phong một món gì đó. Muốn cho hắn một sự bất ngờ.
- --
"Này biết tôi vừa gặp ai bên kia không?"
"Ai vậy?"
"Là cậu chủ nhà họ Lưu và thiếu phu nhân nhà họ Hàn đấy."
"Thật không vậy?"
"Chắc chắn mà. Tôi cảm thấy hai người họ mới giống một đôi ấy. "
"Này đừng có nói linh tinh. Nghe bảo cô ấy có thai rồi đấy."
"Có thai thì sao chứ? Ai mà biết được cái thai đó là của ai chứ?"
"Này này, cô liệu mồm đấy. Nghe bảo thiếu gia nhà họ Hàn kia dữ lắm. Hắn mà nghe được thì cô coi như xong đấy."
Đoạn hội thoại vừa rồi đã rơi vào tai Hàn Thiên Phong. Hắn đàn trên đường mua đồ ăn cho cô về, ai ngờ lại nghe được tin động trời này. Hắn ở nhà hầu hạ cô, chăm sóc cô nhưng cô lại làm lơ. Không những vậy còn ra ngoài cũng tên Lưu Trình kia, tặng cho hắn cặp sừng lớn như vậy nữa. Đường Hạ Anh sao cô dám chứ?
- --
Khi hắn về đến nhà thì Hạ Anh cũng đã về rồi. Nhìn thấy Hạ Anh lửa giận trong hắn như bùng nổ. Hàn Thiên Phong đi lại chỗ cô, lôi cô lên cầu thang. Hạ Anh thấy hắn hành động kì quặc liền giãy dụa muốn thoát ra khỏi tay hắn.
"Hàn Thiên Phong anh lại phát điên gì vậy?"
"Tôi phát điên sao? Phải rồi. Tôi chẳng bao giờ tốt cả, chỉ có Lưu Trình mới là người tốt thôi. Đúng không?" Hắn trừng mắt nhìn cô. Hắn chỉ hận không thể bóp chết cô ngay bây giờ.
Hạ Anh nhìn thấy hắn như vậy cô rất sợ. Cô vùng vẫy thoát khỏi tay hắn. Nhưng khi thoát ra khỏi tay hắn thì cô lại mất thăng bằng, rơi xuống cầu thang.
Cả cơ thể Hạ Anh đau nhức. Đột nhiên cô cảm thấy như có thứ gì đó chảy ra khỏi cơ thể mình.
"Máu..." Sắc mặt Hạ Anh tái mét. Cô nhìn lên trên cầu thang kêu hắn:
" Hàn Thiên Phong mau cứu... mau cứu lấy con chúng ta..."
"Con chúng ta? Sao tôi biết được đứa con đó là của tôi hay là của ông anh họ yêu quý của tôi chứ, Hàn thiếu phu nhân?"
Ai nhaaa cuối cùng cũng xong. Lần này dài gấp đôi mọi lần nhá.