Trong lòng Ninh Phong cảm xúc rất hỗn loạn, bởi vì bản thân cậu cũng không biết mình có thực sự thích Kiều Lạc hay không. Nhưng cậu vẫn lên tiếng chế giễu kẻ trước mặt...
- Anh là thiếu gia nhà họ Mai, hà cớ gì phải vì một cô gái mà quỳ xuống cầu xin tôi như vậy?
- Ninh Phong! Cậu ghét tôi đến vậy à??
Ninh Phong tức giận bỏ đi, mặc kệ Thiên Khôi vẫn còn quỳ ở đó, cậu quyết định sẽ không nhường cô cho ai cả.
Kiều Lạc nhanh chóng xuất viện để trở về, ra bến xe cô liền mua vé xe về quê ngoại. Rất nhanh đã đến giờ khởi hành, cô cầm theo vali bước lên xe rời khỏi nơi này.
Sau khi tan học, Ninh Phong liền đến bệnh viện để thăm cô, y tá thấy liền đi đến bối rối nói...
- Cậu là người thân của bệnh nhân Kiều Lạc đúng không?
- Vâng! Sao vậy ạ???
- À, cô bé ấy đã xuất viện lúc trưa rồi!
Nghe tin này, cậu liền lấy điện thoại ra gọi cho cô nhưng không thể liên lạc được. Cậu lo sợ vội vàng vài người quen để chia nhau ra tìm, trong đầu cậu suy nghĩ những nơi mà cô có thể đến.
Ở trên xe khách, Kiều Lạc mở điện thoại ra xem ảnh kỉ niệm giữa cô và Thiên Khôi. Bàn tay vô thức sờ lên bụng để cảm nhận, dù không muốn mọi chuyện thành ra như thế này nhưng hiện giờ nếu muốn giữ đứa bé này lại thì đành phải làm vậy.
...🎵Ngắm hoàng hôn từ tầng ba...
...Vang nhịp gót giày đằng xa...
...Theo sau là hình bóng cô nàng...
...Best từ dáng cả làn da...
...Phải off dàn loa, ngưng đàn ca...
...Nguyên dàn trai tràn ra...
...Nhìn theo bờ vai dần xa...
...Đua nhau tìm profile nàng ta...
...Mà không một ai lần ra...
...Bao cô em như lên cơn ghen...
...Do không thể so bì...
...Dù nàng chẳng phản hồi...
...Thì tình này anh vẫn cho đi...
...Tên em ngân nga bên cây guitar cho đêm bớt vô vị...
...Thanh niên riêng tư nhưng khi tương tư lại chẳng thể giấu đi...
...You are my best story.....🎵...
Đến khuya, Ninh Phong nhận được tin nhắn từ người quen. Kết quả đều không tìm thấy Kiều Lạc, hết cách cậu đành giấu kín chuyện của cô.
Chiếc xe khách chạy đến 2h sáng bắt đầu dừng lại, Kiều Lạc cầm theo vali bước xuống dưới. Bóng dáng quen thuộc đến gần, giọng nói tràn đầy yêu thương vang lên....
- Kiều Lạc! Cháu về rồi đấy à???
Cô quay sang thấy bà ngoại cầm đèn pin trên tay, không kìm lòng được mà chạy đến ôm lấy bà khóc nức nở. Bà cũng xót thương cho đứa cháu này nên vỗ về an ủi, sau đó cả hai cùng nhau đi bộ về nhà.
Dọc đường, bà lo lắng hỏi....
- Cháu đang đi học mà, sao đột nhiên lại về đây thế???
- Cháu....
Kiều Lạc do dự không dám nói, bà ngoại thấy vậy cũng không ép hay tra hỏi. Đi được một lúc thì đã đến trước nhà ngoại, ông ngoại vẫn đang ngồi uống trà ở trong nhà, vừa nhìn thấy cô thì ông ngoại nói vọng ra....
- Sao không về ban ngày mà lại về đêm hôm khuya như vậy??
Bà ngoại nhăn mặt lườm ông, tay vẫn nắm chặt lấy bàn tay Kiều Lạc dắt vào trong. Sợ cô đói nên bà để phần cơm lại, nhìn thấy bà ngoại vẫn thương mình như lúc trước nên cô quỳ sụp xuống đất oà khóc như một đứa trẻ phạm lỗi. Bà thấy vậy thì chợt liên tưởng đến chuyện gì nên vội đỡ cô dậy, ôm lấy cô mà an ủi....
- Cháu ngoan, đừng khóc nữa! Có bà ở đây.
Bầu không khí trở nên buồn bã, ông ngoại cũng lắc đầu đi ra ngoài sân vài vòng. Khoảng nửa tiếng sau, bà ngoại dỗ dành Kiều Lạc ngủ say rồi mới đi ra ngoài, ông ngoại trầm giọng lo lắng hỏi....