Thiệu Dĩ Ninh không biết lúc mình vô thức nghiêng đầu, vẫy vẫy tai đáng yêu đến mức nào.
Cho nên, khi cậu đi theo Barkley cao lớn thô kệch, bề ngoài tinh xảo của cậu liền hấp dẫn sự chú ý của Già Lâu.
Già Lâu cũng không biết tại sao, anh nhìn chằm chằm vào Thiệu Dĩ Ninh, không những cảm thấy đẹp mà còn cảm thấy quen thuộc.
Đặc biệt là bộ dáng nghiêng đầu của cậu.
Thiệu Dĩ Ninh không chú ý tới ánh mắt của anh, cậu đã sớm tập mãi thành quen với những ánh mắt này.
Thiếu niên sói thở phì phì, hiển nhiên cho rằng mình bị vây công. Quan hệ của miêu ô tộc và ngao ô tộc vẫn luôn không tốt, thường xuyên cọ xát, hắn suy nghĩ như vậy cũng không có gì sai.
Nhưng mà Già Lâu lại tiến lên một bước, chủ động nói: "Không cần đánh nhau."
Thiếu niên sói nhướng mày: "Nga? Vì sao?"
Vừa rồi hắn cùng báo đen đồng thời nhìn trúng một thứ --- sinh nhật của a ba hắn sắp tới rồi, hắn muốn tặng lễ vật, những thứ khác đều cảm thấy không thú vị, nhưng hắn nhìn trúng răng thú xinh đẹp này.
Đa Luân còn trẻ, không nhìn ra đây là răng gì, chỉ cảm thấy tạo hình không tồi, lại còn là răng thú, a ba nhất định sẽ thích. Hắn cầm một loại hoa cỏ chỉ phía bắc mới có để trao đổi.
Nhưng còn chưa đưa ra thì báo đen đã lấy đồ khác tới đổi, nói là đã mua xong rồi.
Đa Luân có chút không phục, lúc này mới nổi lên xung đột.
Kì thật hắn cũng không cố ý, người bán đồ là một con linh cẩu, nó muốn đồ của Đa Luân, lại không chịu từ bỏ đồ của báo đen --- cũng có thể là nó sợ đắc tội hai người bọn họ. Nên nó hàm hàm hồ hồ, nói hai người tự thương lượng, lúc này mới khiến Đa Luân tức quá nên muốn đánh nhau.
Đối với con báo đen này, Đa Luân tuy lần đầu tiên thấy anh, nhưng đã nghe a ba nói qua, gia hỏa này rất lợi hại, mình không phải là đối thủ. Hắn cũng không muốn thắng, chỉ là muốn nhân cơ hội thử thực lực của đối phương.
Tròng mắt hắn trừng lớn, tức giận thêm mắm giặm muối: "Ngươi không muốn đánh nhau cùng ta, có phải là không dám không?"
"Không." Già Lâu trầm giọng nói: "Răng thú này ngươi không thể lấy."
Đa Luân: Hả???
Lời này vừa dứt, các con vật xung quanh cũng ngây ngẩn cả người. Barkley ngẩn ra một lúc, rồi bước lên, cầm răng thú từ tay linh cẩu, đặt trên tay lăn qua lộn lại.
Nhìn một lúc, biểu tình hắn có chút biến hóa, nói: "Hóa ra là vậy."
Hắn ý vị thâm trường nhìn về phía Đa Luân: "Đa Luân, ngươi về nói với a ba, hắn sẽ giải thích cho ngươi --- nếu hắn hỏi, ngươi nói là do ta, Barkley dặn."
"Răng thú này ngươi đúng là không thể lấy."
Đa Luân không hiểu ra sao nhưng cũng hiểu thâm ý trong đó, hắn không có cách nào khác, hung hăng trừng mắt báo đen rồi hầm hừ quay đầu đi.
Hắn vừa đi, các con vật cũng tan theo. Già Lâu còn đứng tại chỗ, Barkley mang Thiệu Dĩ Ninh đến gần, Thiệu Dĩ Ninh vừa nhấc mắt liền phát hiện đối phương nhìn mình --- không biết vì sao, đôi mắt lục kia tràn đầu ôn nhu.
Mặt Thiệu Dĩ Ninh bỗng nhiên đỏ lên, cái đuôi sau người nhịn không được mà giật giật, phảng phất như không có chỗ để, cuối cùng căng chặt lên thành một vòng cung.
Barkley không chú ý chi tiết nhỏ giữa hai người, hắn tùy tiện ném răng thú vào lồng ngực Già Lâu, cười nói: "Sói con nhỏ mới ra khỏi ổ mà, cái gì cũng không hiểu."
"Còn ngươi, ngươi đó" Hắn quay đầu nhìn con linh cẩu bán đồ: "Cái gì ngươi cũng dám bán! Lại có lần sau, ta trực tiếp giết ngươi!"
Đầu linh cẩu rụt lại, răng thú cũng không muốn, xám xịt chạy đi.
Náo nhiệt không còn, người liên quan cũng đi. Barkley trò chuyện với Già Lâu: "Gần đây không thấy ngươi nhỉ? Còn khỏe không?"
"Cũng khỏe."
Báo đen không phải là người nhiều lời, chỉ nói đơn giản vài chữ, Barkley cũng không có gì để nói với hắn, hàn huyên vài câu là xong rồi. Hắn tạm biệt rồi quay đầu đi, đi vài bước mới cảm thấy thiếu thiếu cái gì.
Sư tử lớn quay đầu nhìn lại, a? A Ninh đâu???
... Thiệu Dĩ Ninh còn đứng tại chỗ nói chuyện phiếm cùng Già Lâu.
Tai mèo quơ quơ, Thiệu Dĩ Ninh cũng không biết điều gì xảy ra với mình, nhưng cậu cảm thấy cực kì thân thiết với vị báo đen tiên sinh này. Cậu còn chưa phản ứng thì mình đã đứng trước mặt anh, tự giới thiệu: "Tôi tên A Ninh."
"Ta là Già Lâu."
Già Lâu nhanh chóng đáp lại cậu, hơn nữa, anh vẫn luôn nhìn chăm chú vào cậu.
Đôi mắt lục cùng đôi mắt xanh dương đối diện với nhau, cả hai xem a xem a, cũng không nói lời nào. Barkley lập tức đen mặt, sải bước tới: "A Ninh! Đi thôi! Về nhà!"
Già Lâu tuy không phải người xấu nhưng nhãi con ngoan ngoãn nhà mình vẫn nên ít giao tiếp cùng anh ta mới tốt.
Thiệu Dĩ Ninh nhất thời không chú ý, bị kéo lảo đảo. Cậu còn quay đầu nhìn báo đen, muốn nói lời tạm biệt nhưng tốc độ của Barkley quá nhanh, kéo cậu đi xa rồi.
Chỉ để lại Già Lâu lẻ loi đứng đó, còn nhìn theo cậu.
Barkley kéo cậu lại nơi lửa trại, còn đưa thịt nướng cho cậu ăn. Thiệu Dĩ Ninh cắn một ngụm, phát hiện hương vị cũng không tệ lắm nên một bên ăn từ từ, một bên suy nghĩ về việc hồi nãy.
Điều này không quá thích hợp.
Nếu là vừa gặp đã quen, hay là đã gặp qua ở nơi nào nhưng cậu không nhớ rõ thì không thích hợp. Sau một lúc ở chung, cậu cảm thấy không phải là do mình từng nhìn thấy anh ở đâu đó, mà là bọn họ thật sự quen nhau, còn rất quen thuộc.
Đây là một loại trực giác, không phải là giả, cậu tin tưởng bản thân
Hơn nữa, Già Lâu hình như có cùng cảm giác.
Giữa mày Thiệu Dĩ Ninh hơi nhăn lại, tạo thành một hình chữ xuyên 川. Bên này Barkley nhìn thấy cậu như vậy thì đập bả vai cậu một cái: "Nhãi con ngoan, sao vậy? Thịt nướng không ngon hả?"
Đây là do chính hắn nướng a, hắn đã thử qua, giống lần trước y đúc, không có vấn đề gì mà?
Thiệu Dĩ Ninh lắc đầu: "Không phải, thịt nướng vị khá tốt." Cậu ngẩng đầu, khuôn mặt to bằng bàn tay, cười hì hì nói: "Cảm ơn a ba."
Barkley lập tức áp xuống khóe môi đang cong lên, hắn sợ mình quá kiêu ngạo.
Hắn quay đầu lại tính toán nướng thêm một miếng thịt nữa cho nhãi con nhà mình, để cậu ăn nhiều rồi cao thêm chút, bỗng nhiên thấy cách đó không xa, báo đen xách một con hươu đốm lại đây.
Hôm nay là ngày lễ, mọi người đều không đi săn. Con hươu đốm này hiển nhiên là được săn từ hôm qua, không tươi mới. Nhưng không biết Già Lâu làm sao mà con mồi này vẫn duy trì sự tươi mới.
Anh đi đến bên lửa trại, anh cũng không sợ lửa như các con vật khác, mà tự nhiên ngồi xuống, bắt đầu xử lý đồ ăn.
Hơn nữa, anh ngồi bên cạnh Thiệu Dĩ Ninh, chỉ cách một cánh tay.
Thiệu Dĩ Ninh nhịn không được, quay đầu nhìn anh.
Barkley: Có, có biến!
Trên thảo nguyên ai cũng biết, Già Lâu từ trước đến nay luôn độc lai độc vang. Hắn lấy thân phận của giống đực mà thề, điều này tuyệt đối không bình thường!
Nhưng mà, A Ninh tuy lớn lên tinh xảo đáng yêu lại xinh đẹp nhưng là con đực a. Già Lâu thì... có mưu đồ gì?
Không được, hắn phải nhìn chằm chằm thật chặt!
Barkley lập tức rùng mình trong lòng --- vì hạnh phúc tuổi già, hắn phải tập trung tinh thần!
Nhưng mà...
Báo đen ngồi xuống, cũng không có hành động dư thừa.
Anh thuần thục xử lý con mồi, rồi sau đó thuận lợi nướng thịt, không bao lâu sau, mùi thịt nướng phân tán trong không khí. Thiệu Dĩ Ninh giật giật mũi, bỗng nhiên cười: "Già Lâu đại ca, miếng thịt này hình như thiếu chút gia vị."
Từ khi cậu đến đây thì tìm được vài loại gia vị, có thể làm thịt nướng thơm ngào ngạt, không khác thịt nướng trước đây lắm --- nhưng trước kia là ở đâu, trong lòng cậu có hình ảnh mơ hồ nhưng lại bỏ qua.
Nhưng mà Già Lâu không biết cũng bình thường. Bởi vì trước hôm nay, anh không quen biết Thiệu Dĩ Ninh, cũng không biết cần những gia vị này để làm thịt nướng.
Đôi mắt lục của anh sâu thẳm, trầm giọng nói: "Người dạy ta nướng thịt không dùng gia vị."
Thiệu Dĩ Ninh chớp mắt.
Trong đầu cậu không hiểu sau hiện lên một hình ảnh.
... Báo đen hình người cùng hình người của một động vật khác nhìn rất quen mắt, ở trong sơn động thân mật dựa vào nhau trước lửa trại.
Người kia, cực kì cực kì quen mắt.
Chẳng qua hình ảnh này chỉ lóe qua, không để lại dấu vết nào, Thiệu Dĩ Ninh phục hồi tinh thần, trong tay có thêm một miếng thịt nướng.
Là Già Lâu.
Barkley nhìn chằm chằm báo đen như hổ rình mồi, báo đen chỉ nhìn hắn một cái, cũng không để ý hắn làm gì.
Thiệu Dĩ Ninh ma xui quỷ khiến cắn một ngụm.
Hương vị này...
Nhạt nhẽo, không có vị gì, chỉ là vị nguyên bản nhất của thịt.
... Thật sự rất quen thuộc, nhưng nghĩ mãi không ra.
Thiệu Dĩ Ninh thấp giọng nói cảm nư, Già Lâu không nói chuyện, Barkley nói: "A Ninh a, bây giờ không còn sớm, nếu không chúng ta quay về đi?"
Thiệu Dĩ Ninh nói: "A ba trở về trước đi, con muốn ở lại một lát nữa."
Vừa nghe lời này, chuông cảnh báo trong lòng Barkley reo liên tục! Lông mày hắn nhăn chặt đến mức có thể kẹp chết ruồi bọ, hắn vội vàng nói: "A Ninh, con có thể trở về một mình sao? Hay là trở về sớm một chút đi, đừng làm mẹ của con lo lắng."
"Mẹ?"
Thiệu Dĩ Ninh nghiêng đầu, chỉ vào nơi cách đó không xa: "Các mẹ không phải đang chơi vui vẻ đằng kia sao, giờ còn sớm mà?"
Nhìn theo phương hướng cậu chỉ, Barkley nhìn qua --- khoan đã, Tra Khắc, đối thủ một mất một còn của mình sao lại chơi đùa vui vẻ với vợ của hắn vậy!
... Không xong, có phải hắn đang đào góc tường không? Có phải không?
Barkley tức khắc trở nên nóng náy, không quan tâm tiểu miêu nhãi con nữa, thuận miệng ném xuống một câu dặn cậu về nhà sớm một chút rồi vọt qua.
Hắn vừa đi, lửa trại cũng chỉ còn dư lại Thiệu Dĩ Ninh và Già Lâu.
Già Lâu một lần nữa nhìn về phía Thiệu Dĩ Ninh.
Đôi mắt lục tựa hồ chứa rất nhiều đồ vật. Thiệu Dĩ Ninh muốn nhìn kĩ hơn thì lại không thấy rõ.
Cậu ngây thơ mờ mịt, trong lúc nhất thời suy nghĩ rất nhiều thứ, lại không nghĩ gì cả. Đột nhiên, một cảnh tượng khác xuất hiện trong đầu cậu, làm cậu không thể xem nhẹ nó.
Đó là...
Trời ơi, sao cậu lại nghĩ đến loại việc như thế này? Sao cậu có thể... sao cậu có thể làm như vậy với Già Lâu chứ?
Khuôn mặt trắng nõn lập tức đỏ bừng. Thiệu Dĩ Ninh không lên tiếng, Già Lâu chậm rãi bước đến trước mặt cậu. Báo đen chăm chú nhìn cậu, giống như nhìn món bảo bối quý giá nhất.
Anh thấp giọng nói: "A Ninh."
"Ngươi có nguyện ý... khiêu vũ cùng ta đêm nay không?"
... Ngày giao dịch, lễ ánh trăng cũng là ngày nhóm giống đực và giống cái chủ động mời người mình thích nhảy một điệu.