So sánh với tình huống xuyên qua đến ngục giam số 18 mà nói, Khánh Trần cảm giác đêm nay mới thật sự cảm thấy nguy hiểm cực kỳ.
Hắn không thể xác định đối phương là ai, có ý đồ gì.
Mà đối phương lại nổi lên lòng nghi ngờ đối với mình, cũng đã bắt đầu theo dõi mình.
Loại cảm giác này không tốt chút nào.
Dường như Chính mình đã từ ngôi trường như mái nhà ấm áp, một chân bắt đầu thực sự xông vào thế giới mà dã thú đang hoành hành.
Nhưng có lẽ, đây mới chính là bộ mặt vốn có của thế giới này.
Bóng đêm càng dày đặc, Khánh Trần đi qua một đoạn đê bao mà hai bên đường có những cây ngô đồng lớn bao phủ thân ảnh của hắn.
Loại hành động này rất kích thích adrenalin khiến trái tim hắn cảm thấy khẩn trương vô cùng.
Cho đến khi hắn đã đi rất xa, loại kích thích này mới rốt cuộc tiêu tán.
Khi trở lại đường Hành Thự, Khánh Trần thậm chí còn ngồi trong bóng tối nửa giờ, cho đến khi xác định không còn ai đi theo mới quyết định về nhà.
Lúc này đã vào cuối thu, tuy nhiệt độ không khí đã bắt đầu xuống thấp, nhưng lớp áo sau lưng hắn cũng đã ướt đẫm.
Khánh Trần vừa đi vừa mở điện thoại tra tìm trò chơi chủ bá Hà Tiểu Tiểu, muốn tìm xem đối phương có up công lược mới nào nữa hay không.
Nhưng bất ngờ là, người lúc trước đã nói tối nay sẽ đăng bài giới thiệu tình hình thế giới bên trong Hà Tiểu Tiểu đã mất tích.
Trong phần bình luận Fans hỏi hắn vì sao còn chưa phát sóng, nhưng Hà Tiểu Tiểu vẫn không thấy trả lời.
Vị chủ bá này có phải cũng bị tổ chức thần bí bắt đi rồi hay không? Cả nước có bao nhiêu tổ chức thần bí như vậy?
Khánh Trần cũng không cách nào xác định được.
Đột nhiên, bên ngoài tiểu khu vang lên tiếng còi xe cảnh sát.
Rồi xe cảnh sát một đường tiến vào trong tiểu khu trước mặt.
Khánh Trần cau mày theo sau.
Xe cảnh sát kia đúng lúc chợt ngừng trước hàng hiên nhà hắn.
Trên lầu hai, còn truyền đến tiếng khóc của phụ nữ, cùng với tiếng nam nhân kêu thảm thiết.
Hàng xóm láng giềng lúc này tất cả đều kéo tới, chỉ trong chốc lát, mọi người đã vây thành một vòng dưới lầu.
Mà lúc này, Khánh Trần đang giấu mình trong đám người đó, yên lặng nhìn.
"Làm sao vậy? Có việc gì vậy?" Có người nghi hoặc hỏi.
"Trong tòa nhà này không phải có ông chồng thường xuyên đánh vợ sao," một bác gái ôm một đứa nhỏ vừa lắc lư vừa nói: "Cô vợ kia lúc trước đã bị đánh đến nỗi phải nhập viện đấy, nhưng gã chồng tính xấu vẫn không thay đổi.
Sau cô vợ muốn ly hôn, lại bị gã chồng đánh, hắn còn nói nếu cô vợ dám đòi ly hôn thì hắn sẽ giết cả nhà cô vợ."
"Vậy chuyện hôm nay là sao?" Có người nghi hoặc nói: "Không phải là gã chồng đang đánh vợ sao? Nhưng ta nghe như thế nào hình như là gã chồng đã xảy ra chuyện vậy."
"Ngươi nói đúng rồi đấy," Bác gái nói: "Ta vừa rồi muốn đi lên khuyên can, kết quả phát hiện lần này lại là cô vợ đang đánh ông chồng."
"Nói đùa à?" Có người chấn kinh hỏi.
"Tên chồng kia đêm nay lại uống nhiều rồi về nhà còn muốn đánh vợ.
Kết quả các ngươi đoán thế nào? Hôm nay có rất nhiều người nghe qua sự tình đều nghe nói, hình như cô vợ kia cũng là xuyên qua trở về," Bác gái nói càng hào hứng: "Cô vợ lúc đầu bị đánh vẫn không đánh trả, nhưng sau đó dường như bị đánh quá nên nổi điên rồi.
Bỗng nhiên trở tay liền đánh gãy chân gã chồng.
Nhưng đáng thương nhất là đứa bé gái nhà này, còn nhỏ như thế đã gặp phải những chuyện như thế."
Khánh Trần nghe đến đó rốt cuộc yên lòng.
Nói thật, hắn một chút cũng không đồng cảm nổi với gã đàn ông này, thậm chí còn cảm thấy muốn cười một cái.
Trên đời này còn có chuyện gì uất ức bằng việc đàn ông mà bị vợ mình đánh đâu?
Thế mà đánh không lại!
Một nhà ba người này ở trên lầu nhà hắn.
Trong hai năm qua, mỗi buổi tối khi hắn học xong tiết tự học buổi tối trở về thì thường xuyên nhìn thấy người phụ nữ đó ôm con gái ngồi xổm dưới lầu khóc.
Người phụ nữ này khoảng hơn 30 tuổi, nhìn bề ngoài cũng khá xinh đẹp.
Vì thế, gã chồng nghi ngờ cô vợ có tình nhân bên ngoài cho nên cứ say rượu là lại kiếm cớ đánh vợ.
Sau đó Khánh Trần từ miệng hàng xóm biết được, gã chồng này chỉ cần nhìn thấy vợ mình nói chuyện với đàn ông thì sẽ đánh vợ.
Mà giờ hắn bị đánh cho gãy chân thì cũng đáng đời.
Lúc này, cảnh sát đã lên lầu lấy lời khai.
Gã chồng được mấy người đàn ông khiêng lên xe cứu thương.
Khánh Trần nhìn thoáng qua, hai tay gã đàn ông đã bị vặn vẹo, rõ ràng đã gãy xương.
Theo xe cứu thương rời đi, cảnh sát phất tay ý bảo mọi người giải tán đi.
Khánh Trần chuẩn bị về nhà.
Kết quả mới vừa tiến đến hiên nhà liền thấy cô bé đau lòng cho ba mình đang ngồi trước cửa nhà hắn.
"Anh ơi, mẹ em vừa rồi bảo em xuống nhà anh đợi một lát, nhưng em gõ cửa mà anh không có ở nhà," Cô bé nức nở nói.
Cô bé tên là Lý Đồng Vân.
Đến nhà Khánh Trần tránh nạn cũng không phải lần đầu tiên.
Khánh Trần không phải là người thích xen vào việc người khác nhưng có một lần vợ chồng trên lầu lại cãi nhau, cô bé liền một mình ngồi xổm trước cửa nhà khóc.
Khi đó Khánh Trần vừa mới học xong tiết tự học buổi tối đi về.
Khi hắn mới vừa nhìn thấy cô bé thì trên lầu gã chồng đã đi xuống tìm cô bé.
Cô bé liền hỏi Khánh Trần, có thể cho cô bé vào nhà Khánh Trần trốn một lát được không.
Cuối cùng Khánh Trần vẫn đồng ý.
Buổi tối hôm đó, hắn làm cho cô bé món cơm chiên ăn với nước tương, còn cho cô bé mượn điện thoại xem phim hoạt hình.
Cho đến khi tình hình trên lầu yên ắng trở lại, hắn mới dẫn cô bé lên nhà.
Sau đó, mẹ cô bé cũng biết việc này, cho nên cứ mỗi lần cãi nhau liền bảo cô bé xuống nhà Khánh Trần.
Mẹ cô bé cũng mấy lần cảm thấy ngượng ngùng, hỏi Khánh Trần nếu có quần áo bẩn thì có thể mang lên lầu cô ấy giặt giúp cho.
Nhưng Khánh Trần lo lắng người chồng sẽ gây chuyện nên trước giờ vẫn không nhờ vả.
Lúc này, Khánh Trần sờ sơ đầu cô bé: "Ăn cơm chưa?"
"Ăn bánh quy rồi, nhưng vẫn còn đói lắm," Cô bé Lý Đồng Vân nhút nhát sợ sệt nói.
"Đi thôi, anh cũng chưa ăn gì, anh làm cho em món cơm rang nhé," Khánh Trần lúc trước khi mua hết đồ đạc chuẩn bị xuyên qua đã tiêu hết số tiền tích cóp.
Bất quá hắn tuy rằng không có tiền, nhưng lúc này trong nhà đồ gia vị cũng còn: "Đợi khi em ăn no, chắc lúc đó tình hình mẹ em cũng xong rồi, không phải sợ, về sau ba em sẽ không đánh lại mẹ em nữa."
"Em sau này có thể tiếp tục đến nhà anh không?" Lý Đồng Vân đột nhiên hỏi.
"Đương nhiên.."
Khánh Trần đang nói chuyện đột nhiên biến sắc.
Hắn nhanh chóng móc chìa khóa ra vội vàng mở cửa, rồi kéo Lý Đồng Vân đi vào nhà.
Lý Đồng Vân vẻ mặt mê mang nhìn Khánh Trần: "Anh ơi, anh làm sao vậy?"
Chỉ thấy hắn nhanh chóng kéo bức màn trong phòng ngủ lên, sau đó xuyên qua một khe hở nhìn ra ngoài.
"Không có việc gì, trước tiên đừng nói chuyện," Khánh Trần nói.
Khi còn đang nói chuyện, bên ngoài mái hiên đột nhiên vọt tới một chiếc xe việt dã.
Rõ ràng đó là một trong những chiếc xe đêm nay hắn đã gặp ở Hoa Viên Ngân Nhuận Trung Ương!
Đối phương chắc là nghe nói nơi này có người xuyên việt xuất hiện, cho nên chạy tới xem.
Tim Khánh Trần đập nhanh liên hồi, hắn không nghĩ tới đối phương lại phản ứng nhanh như thế.
Lúc này, trên xe nhảy xuống hai người trẻ tuổi.
Một người mặc áo hoodie màu đen, một người áo khoác màu xám.
Rõ ràng đó là hai người đã theo dõi Khánh Trần.
Tim Khánh Trần càng bắt đầu đập nhanh hơn.
Hắn nghĩ thầm đây có tính là oan gia ngõ hẹp không?
Ngay sau đó, gã trẻ tuổi mặc áo hoodie màu đen nhìn đến cửa sổ nhà Khánh Trần, Khánh Trần lập tức đứng dậy lùi về phía sau trốn đi.
"Làm sao vậy? ," Bạn của gã mặc áo hoodie hỏi.
Gã mặc áo hoodie màu đen cười nói: "Không có việc gì, tùy tiện nhìn một chút thôi.
Tớ cứ cảm thấy có người đang dò xét mình đánh giá tớ.
Chắc là tớ lo lắng quá thôi.
Đi thôi, lên lầu làm việc chính."
Khánh Trần có chút lo lắng cho người phụ nữ trên lầu kia.
Chính xác mà nói là, hắn lo lắng nếu người phụ nữ trên lầu bị bắt đi thì cô bé Lý Đồng Vân chắc chắn sẽ rất thảm.
Ba thì bị đánh nhập viện, mẹ thì bị tổ chức thần bí mang đi, về sau cô bé sẽ làm sao bây giờ?
Mười phút sau, không đợi Khánh Trần suy nghĩ xong phải làm sao bây giờ, hai người trẻ tuổi kia đã đi xuống lầu.
Chỉ thấy đối phương dứt khoát lưu loát lên xe rời đi, căn bản cũng không có bắt mẹ của Lý Đồng Vân mang đi.
Tình huống này là thế nào nhỉ? Khánh Trần về điểm này có chút khó hiểu, chẳng lẽ đối phương không phải muốn bắt những người xuyên việt sao?
Sau khi xe đi rồi, bên ngoài cửa nhà Khánh Trần vang lên tiếng đập cửa.
Khánh Trần đi đến mở cửa, thì thấy mẹ của Lý Đồng Vân đang đứng ngoài cửa, tóc tai hỗn độn, khóe miệng bị rách, trên mặt còn có vết máu.
Người phụ nữ dường như cũng ý thức được bộ dạng của mình lúc này rất chật vật cho nên nhanh chóng vén mái tóc hỗn độn ra sau tai mình.
Cô nhẹ giọng nói với Khánh Trần: "Thật ngại quá.
Đã làm phiền cháu rồi.".