Trình Tiểu Ngôn hôm nay mặc một chiếc vest đuôi tôm màu đen viền trắng, tóc được trải vuốt bóng bẩy như một hoàng tử nhỏ, vừa quay quanh mẹ mình vừa ngọt ngọt lấy lòng người đến rối tinh rối mù.
Trình Lục Lục vốn giống như Mạch Ngôn đã nghĩ vẫn còn có chút chống cự đối với chuyện này dưới sự siêu cấp đáng yêu của nó, cuối cùng vẫn gượng cười thay áo cưới, cứng đờ ngồi xuống cho nhân viên trang điểm bôi bôi vẽ vẽ trên mặt mình.
Vì để cho cô không khẩn trương, Trình Tiểu Ngôn luôn ở bên cạnh cô, nói những chuyện không liên quan để phân tán sự chú ý của cô: “Mẹ Lục Lục có nhớ năm trước thời gian này chúng ta đang làm gì không?”
Trình Lục Lục quả thật là bị nó dời đi, còn nghiêm túc ngẫm nghĩ: “Hình như là tiểu Ngôn nói muốn đọc sách, biết chữ. Cho nên mẹ con chúng ta liền đi siêu thị mua bảng chữ về cho con học nhận biết.”
“Tiểu Ngôn thật thông minh, chưa tới ba tuổi đã nói rất sành sỏi, ăn cơm không cần mẹ đút, ba tuổi liền cầm được bút.”
Chẳng có người mẹ nào không thích tâng bốc con mình. Những lời cô nói đều là sự thật nhưng bên trong chưa từng thiếu sự tự hào về đứa nhỏ mình sinh ra, lại vất vả chăm sóc mấy năm nay. Từ khi còn khóc oe oe cho tới lúc tập tành biết đi, chạy nhảy gọi mẹ. Chỉ có trải qua rồi mới biết đó là thứ hạnh phúc vô cùng đặc biệt và thiêng liêng.
Trên khuôn mặt của người con gái trong gương dần dần trở trên xinh đẹp dưới bàn tay của thợ trang điểm còn vương thêm nét hiền từ dịu dàng của người làm mẹ. Cái đẹp kia lại càng trở nên đặc biệt thánh thiện, khiến người ta kinh diễm, không dời được mắt.
“Mẹ Lục Lục của con là tốt nhất!”
Trình Tiểu Ngôn đứng bên chân cô, nắm tay cô thỏ thẻ: “Cho nên mẹ Lục Lục phải thật hạnh phúc nhé!”
Cái mũi của Trình Lục Lục lên men, vành mắt cũng hơi đỏ nhìn nó, không nói lời phản đối lại dịu dàng xoa mái đầu nhỏ của nó.
Trình Tiểu Ngôn lại muốn khóc. Mẹ của nó luôn như vậy, chưa từng từ chối nó cái gì.
Chỉ mong ba ba có thể thật sự mang lại hạnh phúc cho mẹ Lục Lục.
Giờ lành đã đến, Trình Lục Lục dưới bàn tay phù phép của bà tiên đã biến thành một nàng công chúa xinh đẹp, cùng người đàn ông mà cô trốn tránh mấy năm trời bước lên lễ đài hôn lễ, hẹn ước trăm trăm. Đây vốn là điều cô có nằm mơ cũng chưa từng nghĩ tưởng. Kết quả quay đi quẩn lại, họ vẫn là không thoát được nhau.
Trình Lục Lục lúc này ngược lại không có quá khẩn trương như Mạch Ngôn đã nghĩ, mà còn khá trầm tĩnh.
Thật ra trong lòng Trình Lục Lục đã nghĩ thế này, vốn dĩ trước đó họ cũng đã ở cùng nhau trong một ngôi nhà, quan hệ không đến mức là xấu mặc dù Mạch Ngôn vẫn hay làm trò với cô. Nếu đã như vậy thì hôn lễ chỉ là một cái hình thức nên có thôi, cho con của cô có một ngôi nhà thật sự, vậy cô cố gắng một chút nữa thì có làm sao.
Vì con trai, Trình Lục Lục cái gì cũng có thể làm.
Còn chuyện tương lai, vậy để tương lai xem thử đi.
Lúc cần dũng cảm, Trình Lục Lục sẽ thật dũng cảm.
Không có người phụ nữ nào dũng cảm hơn người làm mẹ.
Bởi vì Trình Lục Lục không có người thân cho nên nghi thức dẫn đường liền để cho Mạch Ngôn thế chỗ cùng cô đi hết đoạn đường kia. Có như vậy Trình Lục Lục mới đỡ luống cuống.
Trên lễ đường, Trình Lục Lục không có nhìn loạn. Một phần bởi vì xung quanh quá chói mắt, phần lớn đương nhiên là cô không dám nhìn những người đang chú mục vào mình hai bên lễ đường. Thành thử tầm mắt của cô luôn đặt trên người đứa con đang đứng sẵn ở chỗ người chủ trì hôn lễ, vừa đặt sự chú ý lên bước chân của mình, chỉ sợ một cái vấp té liền khiến cho mọi thứ trở nên càng thêm xấu hổ.
Mỗi bước lại gần nó, lòng cô liền bình tĩnh.
Theo ý của Mạch Ngôn, hắn để cho con trai làm người cầm nhẫn cưới, ở trên lễ đài cùng họ hoàn thành nghi thức kết hôn.
Tất cả đều rất hình thức, không ra chút tình huống đặc biệt nào nhưng lại đầy sự thành kính.
Bên dưới tràn ngập tiếng vỗ tay dù là thật lòng hay giả dối.
Mạch Ngôn nhìn người trước mặt đã từng có bao nhiêu nhọc nhằn với mình, rốt cuộc đi được đến một bước này, xem như không uổng công hắn cố gắng mà thỏa mãn nhếch nhẹ môi.
Ngô Phong đứng bên dưới nhìn thấy được, lại nhìn cô dâu nhút nhát của hắn, chỉ biết cười lắc đầu vì thằng bạn thân. Lại nghĩ tới may mắn hôm nay Tiêm Ninh không đến, nếu không nhất định đám cưới này sẽ không được bình yên.
Rốt cuộc đợi được người xuống đài, hắn lập tức sáp tới: “Xin chào.”
“A… Chào anh.”
Trình Lục Lục vừa xuống được đài liền trở lại dáng vẻ nhút nhát khúm núm chào hỏi lại.
Ngô Phong chậc chậc trong lòng, vẫn còn cảm thấy vô cùng thần kỳ. Sau tất cả, thằng bạn thân của hắn lại cưới phải một người trái ngược hoàn toàn với hắn, Ngô Phong vừa cảm thán vừa muốn tìm cơ hội xỉa xói thằng bạn.
“Anh là bạn thân của Mạch Ngôn, Ngô Phong.”
Ngô Phong phong độ bắt tay cô, hào sảng nói: “Mặc dù rất bất ngờ nhưng vẫn phải nói một tiếng chúc mừng em đã bắt được người đàn ông kiêu căng nhất thế giới.”
“.”
Mạch Ngôn đứng bên cạnh quả thật muốn đập thằng bạn một trận ghê gớm.
May sao hắn còn nhớ đến hôm nay là ngày vui của mình, vừa đưa tay xuyên vào giữa hai người, mang Trình Lục Lục đang không biết phải trả lời làm sao đi, chống đỡ ở một bên, cách xa hắn ra.
“Này! Cậu cái tên…”
Ngô Phong buồn cười vô cùng.
“Được rồi, cạn ly.”
Cuối cùng hai người bạn quyết định giải quyết bằng một ly rượu.
Sau đó Mạch Ngôn đưa Trình Lục Lục đi tiếp rượu người nhà họ Mạch bọn họ, Ngô Phong cũng đi theo, mĩ danh là giúp hắn đỡ rượu.
Trình Lục Lục bị kẹp đi một vòng, đến khi được thả ra cả người đã mông lung như trên mây.
“Mệt không?”
Bỗng nhiên nghe thấy một giọng nói đầy quan tâm, Trình Lục Lục nhìn qua mới thấy người đó là Mạch Luân.
Nhìn lại, Trình Lục Lục lại đang ngồi ở bàn của người nhà họ Mạch. Trên bàn ngoại trừ Mạch Luân thì còn có gia đình bác hai, chú ba cùng cô út Mạch gia. Một vòng gần đủ mười người. Trình Tiểu Ngôn thấy cô ngồi xuống cũng từ bên người mẹ Mạch chạy tới, kéo cái ghế nhỏ ngồi bên cạnh cô.
Vốn dĩ ai cũng đang nhìn cô, nó vừa tới liền lôi kéo sự chú ý của người khác.
“Ông hai, có thể lấy giùm con một con tôm không?”
Ông hai mà nó gọi chính là ba của Mạch Luân, lúc này đang ngồi bên cạnh nó.
“Được, tiểu Ngôn đói bụng rồi sao?”
Đứa nhỏ này vừa ngoan vừa lanh lợi, ai cũng thích. Nghe nó ngọt ngào gọi, ai cũng muốn được nó gọi một lần.
Có nó, không khí trên bàn tiệc liền hài hòa hơn.
“Cảm ơn anh.”
Trình Lục Lục nhận nước lọc từ tay Mạch Luân, lễ phép cảm ơn.
Ở trong đám này cô xem như quen thuộc hắn nhất, cho nên ngồi bên cạnh hắn cũng đỡ câu nệ. Đương nhiên đây cũng là lý do vì sao Mạch Ngôn để cô ở đây.
Mặc dù bình giấm của hắn thường hay tràn ra nhưng tự thân hắn biết phải chiếu cố tâm tình của Trình Lục Lục. Còn về việc sợ cô bị câu đi, Mạch thiếu gia hắn vẫn có đủ tự tin có thể khống chế tất cả những tình huống ngoài ý muốn trong lòng bàn tay.