Có lẽ cái nắng cùng sự lạnh lùng của Mạch Ngôn đã khiến cho cái đầu đang nổi điên của Ngô Tiêm Ninh tỉnh táo ra, lúc này mới bị sự tuyệt tình của hắn làm cho choáng váng, nhìn hắn không nói ra lời.
“Tôi đã nói cô đừng có tự cho mình là đúng rồi chỉ tay năm ngón trước mặt tôi, cô quên rồi sao?”
“Không phải, em…”
Ngô Tiêm Ninh nghẹn đỏ mặt uất ức muốn phản bác.
“Cô muốn điên muốn dại gì thì ra ngoài đường mà làm loạn.”
Mạch Ngôn không cho cô ta nói, biểu tình mất kiên nhẫn quay đầu muốn đi vào.
“Mạch Ngôn! Không! Anh đứng lại!”
Ngô Tiêm Ninh vừa thấy vậy liền lổm ngổm bò dậy, hét đuổi theo: “Mạch Ngôn, anh nhất định không phải muốn cưới nó đâu đúng không?”
“Anh nói cho em biết đi, Mạch Ngôn! Không có phải không? Em xin lỗi Mạch Ngôn, hôm nay là em không đúng, nhưng mà em…”
“Ngô Tiêm Ninh, cô hết thuốc chữa rồi.”
Mạch Ngôn đến giận cũng không muốn cho cô ta, đầy mặt toàn là hờ hửng cùng châm chọc.
Sắc mặt Ngô Tiêm Ninh tái mét.
“Tôi đã sớm nói với cô, giữa chúng ta đã kết thúc từ bốn năm trước.”
Mắt thấy cô ta muốn nói lời điên khùng gì, Mạch Ngôn lạnh lẽo cắt ngang: “Đừng có nghĩ đổ lỗi cho Trình Lục Lục!”
“!”
Ngô Tiêm Ninh bị nghẹn, sắc mặt tím tái khó coi vô cùng.
Mạch Ngôn lại chẳng có chút thương tiếc nào: “Mở miệng ra là đổ lỗi cho người khác. Sao bản thân không nghĩ lại xem năm xưa là ai muốn đi du học mà chủ động chia tay với tôi?”
“Không phải!”
Ngô Tiêm Ninh hét lên, giống như sợ không kịp mà vội vã nói: “Em không phải muốn chia tay với anh!”
Biểu tình của Mạch Ngôn đầy mỉa mai.
Mặt Ngô Tiêm Ninh sượng lên, nhưng vẫn nói kiểu mình luôn luôn đúng: “Em cho rằng anh sẽ giữ em lại! Lúc đó cho dù em vẫn muốn đi thì chúng ta cũng không cần chia tay. Anh có thể đợi em mà!”
“Phụt!”
Mạch Ngôn trực tiếp cười phun ra.
Đối diện với tiếng cười đầy trào phúng của hắn, khuôn mặt Ngô Tiêm Ninh như thể bị đánh cho sưng phồng, đau rát khó nhịn khiến bộ dạng của cô ta càng thêm khó coi.
“Cô nghĩ mình là ai mà tôi phải đợi? Ngô Tiêm Ninh?”
“Em…”
“Còn chơi trò tâm kế với tôi?”
Ngô Tiêm Ninh mặt mày sượng trân, lúc xanh lúc trắng. Nhưng Mạch Ngôn có thể nhìn thấy trong đáy mắt cô ta dáng vẻ tự cho là đúng. Đến bây giờ cô ta vẫn không nghĩ mình sai cái gì.
Có lẽ. Cô ta không sai. Không sai với chính mình.
Nhưng lại có liên quan gì tới hắn?
Không muốn làm người thì hắn cho cô nàng làm con chó.
“Tôi nói rồi, muốn điên thì đi tìm người khác. Tôi không rảnh tiếp cô.”
Mạch Ngôn đầy mặt toàn là khinh miệt: “Nếu không phải vì nể mặt Ngô Phong thì tôi đã sớm ném cô ra Thái Bình Dương rồi.”
“Muốn múa may tay chân với tôi? Đừng mơ nữa.”
“Nếu không muốn mất mặt thêm thì tém lại cái thói kiêu căng ngạo mạn của cô đi. Tôi là Mạch Ngôn, không phải người mà cô có thể chỉ tay năm ngón. Sớm tỉnh mộng ra không phải tốt hơn sao? Cứ phải khiến mình không ra hình dạng gì cô mới vui?”
“Còn muốn điên muốn khùng gì nữa thì cút xa ra. Không tiễn.”
Nói xong hắn lạnh lùng quay lưng đi, trong lúc đó còn không quên cầm điện thoại lên gọi cho bảo vệ: “Vào cửa nhà mời khách ra ngoài cho tôi. Lần sau cô ta tới cũng không được cho vào.”
Ngoan. Độc. Vô nhân đạo.
Hoàn toàn không cho Ngô Tiêm Ninh chút mặt mũi nào. Mười phần đánh nát sự kiêu ngạo của Ngô Tiêm Ninh đến không còn một chút.
Thế mới là Mạch Ngôn. Người đàn ông từ nhỏ đến lớn đã nắm trong tay địa vị hơn người, khiến người khác phải ngước nhìn. Sự kiêu căng của Ngô Tiêm Ninh trước mặt hắn đã là cái gì mà muốn lên mặt với hắn. Rốt cuộc là do cô ta đã suy nghĩ nhiều.
Mẹ Mạch đứng ở một bên xem nhìn thằng con mình cũng chẳng ra gì mấy thật sự cũng muốn đánh người lắm. Nhưng nói đồng tình với Ngô Tiêm Ninh thì bà lại không có một chút nào.
Mạch Ngôn vừa quay đi đã bước đến trước mặt Trình Lục Lục, trịnh trọng nói: “Xin lỗi.”
“Anh…”
Trình Lục Lục tự nhiên bị hắn xin lỗi, vốn còn đang choáng váng vì tình cảnh vừa rồi nhất thời không kịp phản ứng mà lắp lắp nhìn hắn.
Con người cô vốn lương thiện, tâm dỗi người cũng ít. Vốn dĩ đánh cho Ngô Tiêm Ninh một trận cô cũng khá hả giận rồi. Thật ra so với cô, Trình Lục Lục cảm thấy cách hành xử tàn bạo của Mạch Ngôn mới kinh khủng nhất. Sự lạnh lùng khinh miệt của hắn đến Trình Lục Lục đứng một bên còn cảm nhận được nói chi là Ngô Tiêm Ninh. Rồi cô từ tức giận ngược lại cảm thấy sợ thay cô ta. Người đàn ông này không phải thứ hiền lành dịu dàng gì cả mà, ai lại nói hắn phong độ chính là mắt bị mù rồi.
Tự nhiên bị hắn đứng trước mặt xin lỗi, Trình Lục Lục có chút choáng váng.
Mạch Ngôn lại thản nhiên nói: “Đã nói sẽ mắng người cho em mà quên rồi.”
“…”
Trình Lục Lục ngây ngốc.
Mẹ Mạch lại muốn đập đầu thằng con kiêu căng ngạo mạn nữa.
Thứ như nó chỉ có chó nó mới thèm thôi.
Khiến người hận đến nghiến răng nghiến lợi đến vậy, còn dửng dưng như thế nữa. Ai thích nó thật sự là xui xẻo tám đời.
Rồi đó, có hai người xui xẻo đó.
Đúng là tai họa của nhân gian mà, người làm mẹ như bà đây cũng muốn thay trời hành đạo nữa.
Nhưng không thể không nói, người như vậy khi toàn tâm toàn ý vì một người thường rất dễ khiến người ta lún sâu, nguyện ý vì hắn nhảy vào vực sâu không đáy.
Cứ nhìn một Ngô Tiêm Ninh đi là hiểu. Lại nhìn Trình Lục Lục ngây thơ đơn thuần, sống khép kín như vậy mà có thể lấy ra can đảm đi thích hắn. Rốt cuộc mị lực của người đàn ông như vậy, ai có thể không thích hắn. Cho dù thái độ làm người của hắn quá ư trời ơi đất hởi.
Nhưng đối với Trình Lục Lục lúc này, hắn đã làm quá đủ.
Chỉ một câu thôi đã khiến cô không biết làm sao ngoài việc xấu hổ trốn tránh.
Mẹ Mạch nhìn hai người một như sói một như cừu ở kia, lại nhớ tới cuộc nói chuyện trước đó của hai mẹ con.
“Mẹ, con muốn sớm tổ chức hôn lễ với Trình Lục Lục. Mẹ sắp xếp giùm con đi.”
Mạch Ngôn vừa bước vào phòng đã nói như vậy.
Mẹ Mạch bị hắn làm cho giật mình, kinh ngạc nhìn hắn: “Sao lại…”
“Chẳng lẽ ba mẹ không đồng ý?”
Mạch Ngôn nghi hoặc nhìn bà.
Mẹ Mạch bị hắn chặn họng thì tức cười vươn tay đập vào đầu hắn một cái: “Nói cái gì vậy hả?”
“Mẹ nói không đồng ý bao giờ.”
Bà bực mình cười mắng: “Chính là nói con, sao lại đột ngột muốn đeo gông xiềng lên như vậy?”
“Không phải nói đợi xem một thời gian nữa sao?”
“Không cần thiết.”
Mạch Ngôn không tính toán với bà, hờ hửng nói: “Người con đã mang về, cũng không thể ném ngược ra lại.”
“Không phải.”
Mẹ Mạch bỗng nhiên quái dị nhìn hắn: “Nhất định không chỉ vì vậy đúng không?”
Thằng nhóc thối này, bà tin lời đường hoàng của nó mới lạ.
Mạch Ngôn bị bà hoài nghi cũng không ngại, đúng tình hợp lý nói: “Con muốn sớm ngày cho con trai một gia đình hoàn chỉnh mà thôi.”
Mạch Ngôn nghĩ cái gì đâu? Hắn nghĩ rằng đến lúc danh chính ngôn thuận rồi, Trình Lục Lục có thể trốn tránh hắn được nữa không. Hắn muốn trêu cô liền trêu, muốn ghẹo cô liền ghẹo, còn muốn làm nọ làm kia với cô mà không ai cứu cô nổi. Hắn lại không có kiên nhẫn đợi cho cô chấp nhận hắn. Mạch Ngôn hắn làm người dễ chịu vậy sao? Ngược lại hắn còn muốn hung bạo ép cô vào khuôn khổ. Đến lúc đó người muốn bay cũng không bay được nữa, không phải tốt nhất sao?