Quả nhiên sau đó cô nàng liền nghe Trình Tiểu Ngôn thanh thúy hô lên: “Cô ơi, mau lại đây.”
“Giới thiệu với cô, đây là mẹ của cháu!”
Giọng nói của nó thật trong sáng, ngây thơ.
Kết hợp với khuôn mặt nhỏ tràn ngập sự chân thành, quả thật là đúng bài.
Ngô Tiêm Ninh như thể vừa nuốt phải một tấn ruồi bọ, cơ mặt co rút không ngừng bên dưới lớp da xinh đẹp, sắp không giữ nổi biểu tình tươi cười giả tạo nữa rồi.
Nhưng chính là câu nói, đâm lao thì phải theo lao thôi. Vì giữ gìn phong thái của mình, Ngô Tiêm Ninh căng nứt cả da đầu, nghiến răng nghiến lợi đi tới, chìa tay ra với Trình Lục Lục: “Xin chào.”
Nhìn dáng vẻ như bất cứ lúc nào cũng có thể phun ra một ngụm máu của Ngô Tiêm Ninh, Mạch Ngôn đứng bên cạnh trộm nhìn thấy biểu tình như mèo trộm được cá của con trai mà buồn cười.
Trái ngược với họ, Trình Lục Lục một mặt đầy khó hiểu vì sao Ngô Tiêm Ninh lại làm bộ như không biết mình, lại thêm tính cách nhút nhát khiến dáng vẻ của cô càng thêm câu thúc, không được tự nhiên rụt rè nắm lại: “À… Xin chào.”
Bọn họ chỉ chạm tay một cái Ngô Tiêm Ninh đã không tiếng động ghét bỏ rụt tay về, chỉ thiếu làm trò đi rửa tay ngay.
Trình Tiểu Ngôn nhìn trong mắt, đối với dáng vẻ khinh người của Ngô Tiêm Ninh giận dỗi làm mặt quỷ với cô nàng trong lòng, ngoài miệng nó lại tiếp tục giương khuôn mặt ngây thơ lên nhìn Trình Lục Lục nói: “Mẹ ơi đừng lo lắng. Cô Ngô rất tốt.”
Trình Lục Lục nghe nó nói xong lại càng bối rối vì mâu thuẫn trong lòng. Nhưng cái đầu nhỏ của cô hiểu không được trò chơi tâm cơ của Ngô Tiêm Ninh nên cô chỉ biết giương mắt nhìn cô nàng.
Dáng vẻ yếu đuối đáng thương lại như cái dầm nhọn hoắc đâm vào lòng ai đó.
Cơ mặt Ngô Tiêm Ninh co giật như muốn rút gân nhưng vẫn ráng giữ dáng vẻ hòa nhã.
Mẹ Mạch nhìn thấy, trong lòng không khỏi lắc đầu.
“Mẹ, con có chuyện muốn nói với mẹ.”
Bỗng nhiên Mạch Ngôn nghiêm nghị nhìn bà đề nghị.
Mẹ Mạch cảm thấy kỳ quái, không khỏi nhìn hắn dò hỏi.
Nhưng Mạch Ngôn không nói lời nào, trên mặt cũng không có biểu tình dư thừa khiến mẹ Mạch nhìn không ra manh mối. Trong lòng bà nghĩ đứa con này muốn làm gì nữa, nhưng ngoài mặt bà vẫn làm trò đứng lên: “Lục Lục, con tiếp Tiêm Ninh nhé.”
Giọng điệu của bà chính là xem Trình Lục Lục là người nhà còn Ngô Tiêm Ninh là khách, đó không khác nào một sự chứng tỏ đối với cô, lại như đang vả mặt Ngô Tiêm Ninh. Nói xong bà cùng Mạch Ngôn đi lên lầu.
Sắc mặt Ngô Tiêm Ninh khó nói có bao nhiêu xấu, thời điểm mẹ Mạch quay lưng đi vẻ mặt tươi cười cứng đờ của cô nàng đã giữ không được nữa, mím môi lạnh lùng bất động thanh sắc trừng Trình Lục Lục một cái bén như dao.
Trình Lục Lục cảm thấy khó hiểu lại mờ mịt vô thố. Nhưng chưa đợi cô lý giải thì tâm tư đã bị con trai lôi kéo.
“Tiểu Ngôn, người con toàn mồ hôi. Mẹ dẫn con đi tắm một cái nhé.”
So với Ngô Tiêm Ninh, đứa con vẫn là quan tâm hàng đầu của Trình Lục Lục. Khi đối diện với nó, cô liền là một người mẹ chân chính, dáng vẻ không còn câu thúc nữa, tựa như quên đi cả xung quanh.
Nhưng đúng lúc đó dì Lý lại đi tới tỏ vẻ: “Cô chủ, để dì đưa tiểu thiếu gia đi cho. Cô ở lại tiếp khách cho bà chủ đi.”
Lời của bà như một sự nhắc nhở, nhắc cho Trình Lục Lục nhớ lời dặn dò của mẹ Mạch.
Trình Lục Lục luôn là một người biết nghe lời, đối với việc được giao cho dù nó có khó khăn cỡ nào cô cũng sẽ không thờ ơ. Cho nên dì Lý vừa nhắc, lại còn giúp cô nghĩ cách xử lý vẹn toàn nữa, cô liền không có lấn cấn lâu mà để dì mang Trình Tiểu Ngôn lên lầu thay đồ.
Trình Tiểu Ngôn lúc đi còn lén lút quay đầu lại nhìn hai người. Khi nhìn thấy vẻ mặt hung hăng của Ngô Tiêm Ninh, nó không khỏi cảm thấy lo lắng cho Trình Lục Lục. Nhưng sau đó nghĩ tới cái gì, nó cũng không thay đổi chủ ý, ở lại hộ giá cho mẹ nó nữa.
Mẹ của nó, vẫn nên học cách đối mặt với những ác ý đầy rẫy trên đời mới có thể không bị ác ý làm tổn thương. Bảo bộc quá mức đối với mẹ không phải là chuyện tốt, mà còn là hại mẹ.
Bộ mặt của người phụ nữ kia, mẹ vẫn nên biết.
Đúng vậy, Trình Tiểu Ngôn đã đoán được sau khi họ đều đi hết Ngô Tiêm Ninh sẽ không tiếp tục giả bộ nữa, quả nhiên là vậy.
Ngô Tiêm Ninh chỉ thiếu viết hai chữ cáu giận lên mặt trừng trừng nhìn Trình Lục Lục, chỉ thiếu đục trên người cô hàng trăm cái lỗ, động một cái là mở miệng lẻn mặt chất vấn: “Tại sao cô lại ở đây!?”
Trình Lục Lục đầy mặt mê mang nhất thời không trả lời ngay được.
Nhưng cô mê mang là do không hiểu vì sao lúc này Ngô Tiêm Ninh lại giống như biết mình rồi. Có điều dáng vẻ của cô ở trong mắt Ngô Tiêm Ninh lại càng khiến cho cô nàng càng thêm cáu tiết, ngôn từ càng không biết tiết chế: “Cô đúng là thứ vô tích sự! Có chút chuyện như vậy cũng không làm được! Không phải tôi đã nói cô Mạch Ngôn ở Khương thành sao? Tại sao cô không biến ngay đi!?”
Trình Lục Lục bị giọng điệu cay nghiệt còn cố tình đè nén như sợ người ta nghe thấy đến mức âm trầm của cô nàng làm cho giật mình, ngây ngốc.
Trong khi đó Ngô Tiêm Ninh còn đang đay nghiến: “Nói cô đó!”
“Suốt ngày làm ra cái dáng vẻ sợ sệt yếu đuối kia là cho ai xem!?”
“Tôi cứ tưởng cô sẽ làm được chút việc ra hồn, kết quả cô vẫn vô dụng như vậy!”
“Còn dám theo về đây? Cô tưởng thay đổi một chút liền biến thành thiên nga rồi sao? Cô không nhìn lại dáng vẻ rẻ rúng của mình đi, còn giả bộ đáng thương đứng ở trước mặt tôi! Trình Lục Lục, tôi đúng là xem thường cô rồi!”.
“Nhưng cô đừng có tưởng bở. Mạch gia mới không nhận một đứa con dâu quê mùa nghèo hèn như cô. Biết điều thì cút sớm đi. Ít ra có như vậy con trai cô mới sống tốt được một chút. Tương lai tôi còn sẽ nể mặt cô biết điều mà đối xử với nó tốt một chút.”
Nói đến đây cô ta liền mang dáng vẻ bễ nghễ ban ân nhìn Trình Lục Lục. Khi nhìn thấy biểu tình ngơ ngác của cô trong mắt toàn là ghét bỏ, tràn ngập khinh miệt không chút nào giấu giếm.
Tất cả lại trở thành một bức tranh mang màu sắc sự thật hoàn chỉnh bày ra trước mặt Trình Lục Lục.
Trên mặt cô ngộ ra thần sắc “thì ra là như vậy”.
Trình Lục Lục dưới một tràn công kích đầy ác ý của Ngô Tiêm Ninh rốt cuộc hiểu được vì sao thái độ của cô ta lại thay đổi thất thường như thế. Cứ cho là không hiểu được toàn bộ thì cũng hiểu rõ một điều. Ngô Tiêm Ninh làm tất cả là vì không muốn cô dính dáng tới Mạch Ngôn, thậm chí là Mạch gia, bởi vì cô nàng muốn làm bà chủ Mạch gia như lời Mạch Ngôn đã nói.
“Vậy ra những gì cậu nói trước đó đều là để lừa tôi thôi?”
Trình Lục Lục nhất thời không rõ được là nên giận hay không, cô chỉ biết cho dù là người hiền lành thì cũng có lúc không chịu được bùng nổ, vô cảm nhìn Ngô Tiêm Ninh thốt lên.
Ngô Tiêm Ninh không nghĩ cô bỗng nhiên quay ra hỏi mình như vậy mới đầu còn có chút giật mình, nhưng sau đó liền hừ lạnh nói: “Tôi cần thiết gì phải lừa cô?”