"Mày nghĩ gì vậy? Nhìn lại mày xem, mày cũng xứng thích Mạch Ngôn?"
Dưới những lời lẽ cay nghiệt như vậy, cô nữ sinh để mái tóc gáo dừa có phần mái như muốn che đi nửa khuôn mặt, bên trên còn đeo một gọng kính dày quá khổ, quả thật là không có chút thẩm mĩ nào, không giống bạn trang lứa bả vai càng thêm co rụt, đầu cúi càng thấp. Cô nói tiếng nào, càng không đáp lại những lời kia, cứ như đó không phải là người ta nói mình. Nhưng những lời ác ý lại cứ văng vẳng bên tai.
"Nói cho mày biết, trừ khi mày đầu thai lại chứ cả đời này cũng chẳng có cửa đó đâu."
"Mạch Ngôn người ta mà biết mình bị một đứa như mày thích thì chắc sẽ ghê tởm không ăn cơm được đấy."
Sau đó vài tháng, lúc Trình Lục Lục tỉnh lại từ trong mệt mỏi và đau nhức như toàn thân đều bị xe cán qua nhận ra mình vừa mới cùng Mạch Ngôn, nam thần trong lòng mình phát sinh quan hệ quá mức, mặt cô tái mét.
Trước đó xảy ra chuyện gì Trình Lục Lục chẳng có thời gian nhớ lại, trong đầu cô chỉ có một vài lời bàn tán mỉa mai đã từng nghe thật nhiều từ đám bạn học xung quanh vội vàng bỏ chạy khỏi đó.
"Mạch Ngôn có người yêu rồi. Đó là hoa khôi của trường Ngô Tiêm Ninh. Mày nói xem mày có xứng với nam thần không?"
Cô không dám tưởng tượng nếu hắn biết mình đã quan hệ với một người xấu xí quê mùa như cô... Trình Lục Lục đến lúc trở về vẫn còn sợ hãi đến ngủ không được, còn phát sốt mấy ngày.
Mấy hôm sau, cô bỏ học, rời khỏi các nơi mình đã sinh ra.
...
Bốn năm sau.
"Trình tiểu Ngôn, mẹ đi làm đây. Ở nhà thật ngoan, không được chạy ra ngoài hay mở cửa cho người lạ biết chưa?"
Trình Lục Lục vừa mang đôi giày sandal rẻ tiền vừa không quên nhắc nhở đứa nhỏ đang ngồi xem hoạt hình trong phòng khách nhỏ không tới mười mét vuông. Chật trội và cũng rẻ tiền.
"Mẹ Lục Lục, vài tháng nữa con sẽ đi học rồi. Mẹ không cần xem con là trẻ con nữa."
Như dự đoán, âm thanh của đứa nhỏ ngọt mềm tràn ngập bất lực giống ông cụ non liền vang lên.
Tình Lục Lục khẽ cười. Nụ cười giống như vì trêu chọc được con trai mà hớn hở khiến cho dáng vẻ không khác mấy với bốn năm trước trở nên rạng rỡ hơn.
Đâu, vẫn có thay đổi. Trình Lục Lục bây giờ trưởng thành hơn, cũng tự tin hơn trong chiếc áo sơ mi trắng và váy công sở màu đen. Cho dù mái tóc dày vẫn là kiểu dáng đó nhưng được buột lên một nửa, cùng chiếc mắt kính lỗi thời, tóc mái che khuất vầng trán trông vẫn quê mùa như vậy.
Lúc xuống dưới nhà Trình Lục Lục vẫn rụt rẹ nín nhịn mấy câu càm ràm của dì hàng xóm.
"Lục Lục à, con để đứa nhỏ ở nhà một mình như vậy rất nguy hiểm, vẫn là nên đưa nó đến nhà trẻ thôi."
Thấy cô chỉ cười sượng sùng nhút nhát như mọi khi, bà không khỏi lắc đầu hận rèn sắt không thành thép: "Cái đứa bé này vẫn còn trẻ, tính tình lại... Như vậy làm sao chăm sóc đứa nhỏ."
Chồng bà đang ngồi đọc báo trong nhà nói tháy cô: "Nó còn trẻ mà phải làm mẹ đơn thân đã không dễ, bà chủ ý trông chừng chút là được, đừng càm ràm nữa."
Ở giữa những âm thanh đó, Trình Lục Lục xách túi đến trạm xe buýt, tranh thủ bắt xe đến chỗ làm.
Quả thật họ nói rất đúng, cô không nên để Trình Tiểu Ngôn ở nhà một mình. Nó chỉ mới hơn ba tuổi thôi.
Nhưng đứa nhỏ hơn ba tuổi đó biết cô kham khổ, cật lực kiếm tiền nuôi mình không dễ, biết đi nhà trẻ sẽ tốn thêm một mớ tiền nên nhất định không chịu đi. Mỗi lần cô nhìn khuôn mặt kia, Trình Lục Lục không thể cứng rắn được.
Cho dù cô quả thật không có đủ tiền... Nếu để Trình Tiểu Ngôn đi nhà trẻ, vài tháng nữa muốn để nó đi mẫu giáo tốt lại càng thêm gian nan. Gánh nặng áp lên vai cô gái trẻ chỉ mới hai mươi mốt là Trình Lục Lục càng thêm nặng nề.
Đáng lẽ cô không nên sinh nó ra khi mới có mười bảy tuổi... Cô không xứng làm một người mẹ...
Nếu năm xưa cô có thể học xong cao trung... Có lẽ bây giờ cô có thể không cần chỉ làm một người nhân viên quèn xếp hàng hóa trong siêu thị, lương chẳng có bao nhiêu. Có lẽ cô có thể cho đứa bé kia một cuộc sống tốt hơn.
"Trình Lục Lục! Hàng hóa ở khu B hết rồi, cô xếp lên đi!"
"Vâng quản lý, tôi biết rồi."
Trình Lục Lục vừa rụt rè đáp vừa tiếp nhận công việc mà quản lý giao cho.