Mẹ Lưu Manh Con Thiên Tài

Chương 15: Tiểu bạch kiểm



Đóng cửa, chặn lại tiếng mắng mỏ giận dữ của Kỷ Lương, cảnh sát Hạ bắt đầu chăm chú xem xét hộp cơm trong tay, càng nhìn càng cảm thấy mất hứng, suy nghĩ vừa nổi lên trong đầu khiến cho anh cực kỳ không thoải mái. Cảm giác này, chưa bao giờ xuất hiện. Đầu óc của anh bây giờ đều đặt cả vào hộp cơm trên tay, thậm chí còn không phát hiện ra có thêm một người đang ngồi trong phòng làm việc của mình. Đối với người ngoài nhìn vào, thì tình hình này có thể nói là hiện tượng lạ.

Từ trước đến giờ, sếp Hạ vẫn nổi tiếng là người cực kỳ cẩn thận, vậy mà bây giờ cũng phạm sai lầm thế này sao?

“Khụ…”

Trầm Sùng giả vờ hắng giọng, rốt cuộc cũng được chú ý.

Sở hữu bộ mặt lạnh như quan tài có ưu thế nhất là ở chỗ, dù có làm hành động gì khác thường, thì mặt bọn họ cũng không hề biến sắc, trấn định đến mức khiến người khác phải thấy ngượng ngùng xấu hổ vì đã hỏi “vừa rồi anh làm sao vậy”.

Trầm Sùng nhìn chằm chằm Hạ Vũ đặt thứ gì đó vừa cầm trong tay sang một bên, hoàn toàn không hề đáp ứng lại ánh mắt chờ mong của mình, mà chỉ bình tĩnh nói một câu: “Cậu đến rồi à.”

“Ừ!”

Ánh mắt của Trầm Sùng vẫn không hề di chuyển, chỉ chăm chú nhìn vào hộp cơm kia. Vì hộp cơm đã bị mở ra từ bên ngoài, nên bây giờ, tất cả mọi thứ trong đó đều lộ cả ra không sót một chút gì. Chỉ cần liếc mắt là nhìn thấy miếng trứng chiên được cắt hình trái tim nằm gọn trong hộp.

Trầm Sùng cực kỳ oán hận. Dạo này thẩm mỹ của phụ nữ vặn vẹo hết cả rồi hay sao thế? Vì sao một anh chàng siêu đẹp trai như hắn lại không nhận được sự chăm sóc thế này… sáng lại còn có bữa sáng tình yêu nữa, mà một tên cả ngày mặt lạnh băng như tay Hạ Vũ kia thì càng ngày càng nổi tiếng là thế nào? Nhớ lúc trước, mỗi lần ra ngoài cùng Hạ Vũ, cứ ở chỗ nào có anh ta, thì y như rằng hắn mãi mãi chỉ có thể đứng làm nền.

“Sếp… ăn ngon không?” Thật đúng là hiền lương thục đức! Thời buổi này tìm đâu ra một cô nàng tự tay làm bữa sáng tình yêu thế này đây?!

“Chưa ăn.”

“Sếp, anh như vậy là không đúng rồi…” Trầm Sùng lắc lắc đầu, hộp cơm kia nhìn có vẻ rất ngon, điểm quan trọng nhất là nó còn chứa đựng tình yêu của cô em gái nhỏ nữa. Trời sinh hắn có lòng thương người, nhất là đối với tình yêu của phụ nữ, nên lập tức liền lên tiếng ‘đòi công bằng’ cho ‘người đẹp’ kia: “Dù là ăn không ngon, thì cũng là tấm lòng của người ta, chúng ta là đàn ông, không thể phụ lòng người ta được. Để tôi nếm thử hộ anh xem thế nào nhé…” Nói xong, hắn nhanh tay lấy một miếng sandwich được xếp cẩn thận trong hộp, nhét đầy mồm…

Hạ Vũ theo dõi hắn, hy vọng có thể nghe hắn phun ra một câu chê bai. Tên công tử Trầm Sùng này vốn rất kén ăn.

“Chà… không tồi chút nào!” Trầm Sùng gật đầu nói: “Sếp, chỉ dựa trên tài nghệ nấu nướng của cô ấy, là tôi có thể nhận cô ấy làm chị dâu được rồi đấy!”

Chỉ vì miếng ăn mà có thể bán cả chiến hữu bao nhiêu năm của mình, đủ để thấy phẩm hạnh của Trầm công tử thật chẳng đáng một xu.

Hạ Vũ không tin, cũng thử một miếng, mặt lại càng đen hơn. Vì chính anh cũng không thể phủ nhận đồ ăn kia được làm rất ngon. Cái tên tiểu bạch kiểm ăn cơm mềm đó, cũng không phải quá tệ!!! Ít nhất là tài nghệ nấu nướng này, cũng có thể chăm sóc cho Tiểu Lương rất tốt rồi. (tiểu bạch kiểm ăn cơm mềm cũng có nghĩa như là tên được bao dưỡng, sống dựa vào đàn bà í)

Tình hình có vẻ không đúng lắm.

Trầm Sùng theo dõi sắc mặt của Hạ Vũ, rồi cẩn thận hỏi: “Sếp, anh không thích à?!”

“Thích cái rắm ấy!” Hạ Vũ trừng mắt nhìn hắn một cái.

“Vậy cũng tốt.” Trầm Sùng nghe xong, bật người ngẩng đầu ưỡn ngực, rồi tự vỗ vào ngực mình, vô cùng nghĩa khí nói: “Vậy anh giao cô ấy cho tôi đi, anh em gặp nạn, đương nhiên tôi phải giúp bạn đến không tiếc mạng sống, dù vượt núi cao, biển lửa cũng không chối từ, chứ nói gì chỉ là một người phụ nữ.”

“Ai bảo với cậu đó là phụ nữ?”

“Không phải phụ nữ?” Đầu óc Trầm Sùng vừa đảo một vòng, hai mắt lại toả ra ánh sáng lấp lánh: “Vậy thì là một cô bé còn đang tuổi thành niên sao?” Nói cách khác, cũng vẫn là…

Đáng tiếc, lần này não hắn đã đi sai hướng.

Hạ Vũ nhìn hắn, trên mặt lộ ra một sắc thái rất hiếm gặp: “Trầm Sùng…”

“Hử?”

“Nghĩ đi nghĩ lại, đã bao nhiêu năm như vậy, mà tôi lại nhiều lần tin tưởng mà giao việc phòng thủ phía sau tôi cho cậu, giờ mới thấy thật khó mà tin được.” Có phải anh nên lo lắng đến việc tìm một đồng đội khác không?!

“Hả?”

“Đó là một gã đàn ông!”

“Đàn… đàn ông?”

“Một tên tiểu bạch kiểm được bao dưỡng.” Anh không khách khí bổ sung.

“Tiểu bạch kiểm…” Lúc này não của Trầm Sùng có vẻ mới bắt kịp tiến độ câu chuyện: “**! Sao anh không nói sớm!” Lãng phí tình cảm của hắn.

Hạ Vũ không hề keo kiệt mà tặng hẳn cho hắn hai cái nhìn khinh bỉ. Trầm Sùng xấu hổ cười cười, còn đang định nói gì đó, thì di động của hai người đồng thời vang lên tiếng báo có tin nhắn mới. Di động của bọn họ đều đã được xử lý đặc biệt, chỉ có nhân viên nội bộ mới có thể gửi tin nhắn đến.

Hai người cùng thu lại vẻ mặt thoải mái vừa rồi, mở điện thoại ra. Là nhiệm vụ mới!!!

“Cướp máy bay?!” Trầm Sùng đã mất hẳn dáng vẻ đùa giỡn vừa rồi.

Hạ Vũ vừa gọi điện thoại, vừa mở máy tính, phát đi một vài mệnh lệnh, rồi nói với người ở đầu dây bên kia: “Cho tôi biết tình hình mới nhất.”

“Tin được gửi đến từ Myanmar, một đoàn thương nhân Trung Quốc đã bị bắt cóc ở Yangon…” Đang trò chuyện, thì người bên kia lại truyền đến một hình ảnh tại hiện trường, bọn cướp ném một con tin ra khỏi máy bay.

“Đã chết!” Trầm Sùng cũng đứng bên cạnh xem, nhìn thấy con tin kia nằm dưới đất không nhúc nhích.

“Có tin tức gì không?” Hạ Vũ hỏi đối phương, đồng thời cũng muốn nhìn bản đồ của sân bay vừa xảy ra chuyện không may.

“Đối phương là phần tử khủng bố của Myanmar.” Bên đầu dây kia tiếp tục cung cấp toàn bộ thông tin cho anh: “Lúc trước đã báo với truyền thông, phải yêu cầu người phát ngôn bên phía Chính phủ xuất hiện để chứng thực, không chấp nhận thoả thuận trung gian, nếu không, mỗi giờ bọn chúng sẽ giết một con tin. Bọn chúng vừa bắn chết hai con tin rồi! Có thể thấy được sự kiện cướp máy bay này đã được lên kế hoạch cẩn thận, bọn chúng đã bố trí người ở từng chốt canh gác rất kỹ càng, cẩn mật…” Sơ đồ từng chốt gác vừa được gửi tời: “Tiểu Bạch và Hắc Tử vừa thực hiện xong nhiệm vụ ở gần đó, nên họ đã qua trước để thu thập tin tức, cấp trên yêu cầu các cậu lập tức xuất phát…”

Hạ Vũ vừa trò chuyện vừa mặc quần áo, rút một khẩu súng lục từ trong ngăn kéo ra nhét vào giày.

“Còn gì nữa không?”

“Bên Trung Nam Hải nói không ngại giữ lại một hai nhân chứng sống để tiếp tục đàm phán.”

(*) Trung Nam Hải: là một quần thể các toà nhà ở Bắc Kinh, trụ sở của Đảng cộng sản Trung Quốc và chính phủ của Cộng Hoà Nhân dân Trung Hoa. Thuật ngữ Trung Nam Hải đồng nghĩa với sự lãnh đạo và chính quyền của CHND Trung Hoa.

“Biết rồi!”

Hạ Vũ bình tĩnh ngắt điện thoại. Tình huống kiểu này đã phát sinh rất nhiều lần, là thành viên của tổ nhiệm vụ đặc biệt, phải có tâm lý kiên cường, lúc nào cũng có thể chuẩn bị tốt để tiếp nhận nhiệm vụ, đương nhiên là… cũng phải chuẩn bị tốt tinh thần để có thể hy sinh bất cứ lúc nào…

Mỗi tổ viên đều phải vượt qua thử thách về tâm lý và thể chất rất nghiêm ngặt. Năng lực của mỗi chiến binh đều phải đứng đầu. Bọn họ là vũ khí bí mật của Quốc gia, là một thanh chuỷ thủ được giấu kín. Quốc gia cần bọn họ ở đâu, bọn họ sẽ xuất hiện ở đó, bất ngờ đâm một kích trí mạng vào kẻ địch.

Trong quá khứ, mỗi lần Hạ Vũ có nhiệm vụ, anh đều nói đi là đi, nhưng lần này… Anh nhìn xuống hộp cơm trên bàn!!!

“Chờ tôi một chút!” Anh nói xong rồi đi ra khỏi văn phòng.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.