Mẹ Kế Đanh Đá Nuôi Con Trong Nhà Nông

Chương 51: Kì lạ



Khi Đỗ thị nghe lời này, ánh sáng lóe lên trong mắt mờ đi một chút, nhưng nghĩ đến Tô Mộc Lam lần này mua rất dứt khoát, hơn nữa khi nói ra ánh mắt rất thấu đáo và chân thành, không giống như đám người khi nói ánh mắt lay động, nói không đâu vào đâu, lại mỉm cười.

“Được, ta biết rồi, đợi đến lúc đó coi sao, làm ăn buôn bán, cũng phải xem trọng duyên số, nếu như muốn mua, đến lúc đó đi tìm ta là được.

“Đúng là như thế.” Tô Mộc Lam nhếch môi cười.

Tô thị bán xong bắp, đem tiền cất kỹ, vui vẻ mà cầm lấy rổ tre của mình, cùng Tô Mộc Lam cáo biệt, liền vội vàng đi.

Tô Mộc Lam thì đem chiếc sọt khá nặng, đặt lên lên lưng.

Khi đến vai đã hơi đau vì bị cọ, bây giờ quay về lại phải cõng hạt bắp nặng trĩu như vậy trên lưng, đè lên trên vai nóng rát khiến Tô Mộc Lam không nhịn được nhíu mày, lấy tấm vải bọc làm đệm, rồi chậm rãi đi về phía trước.

“Ôi, người này đúng là có chút thú vị, đã nói hạt bắp không tốt, còn muốn mua, vừa mua đã mua nhiều như vậy cũng đành, còn nói sau này còn muốn mua, đây đúng thật là người ngốc nhiều tiền, nghe theo người ta khuyên ăn no cơm, quay về mới phát hiện hạt bắp này không tốt, e rằng hối hận còn không kịp.”

“Ngươi đừng nói như vậy, người phụ nữ này lần nào đều đến chợ bán hạt bắp, nhưng từ trước đến giờ chưa từng thấy bán được nhiều như vậy, lần này bán được hết, ta đoán đó là kẻ lừa gạt mà Đỗ thị mời đến, muốn cho người khác đều mua hạt bắp của nàng ta.”

Mua hạt bắp cũng đành, ở đâu mà có nhiều tâm tư như vậy, ta lại thấy chắc là nghĩ nhiều rồi, có lẽ người ta thích hạt bắp khó ăn này....”

Nhưng chỉ là mua chút hạt bắp, cuối cùng lại gây ra một cuộc thảo luận kịch liệt như vậy, đúng thật là....

Tô Mộc Lam nghe đám người đó đoán bậy, có chút bất lực mà xóa trán, cũng không có tâm trạng đi lý giải, chỉ cõng cái sọt tre kia, đến cửa tiệm phía trước, mua một ít đường cát trắng.

Hôm nay lên chợ, tổng tất cả bán được chín mươi ba văn tiền, trừ đi mười lăm văn tiền mua hạt bắp, và đường cát trắng.

Tô Mộc Lam đếm tiền còn lại, đi thẳng đến cửa tiệm thịt, mua một cân rưỡi thịt ba chỉ.

Đám nhóc ốm nhom, thời đại này mua không được sữa, trứng và sữa vẫn phải là có, tránh suy dinh dưỡng.

Trên đường về, bởi vì trời nóng, cộng thêm trọng lượng đồ trong sọt tre không nhẹ mà trở nên có chút gian khổ, hơn nữa Tô Mộc Lam rốt cuộc cũng đành tiêu một văn tiền đi xe bò.

Trên đường nghỉ ngơi hết mấy lần, và khi Tô Mộc Lam đến nhà, mặt trời đã sắp nâng lên giữa trung tâm rồi.

“Nương quay về rồi.” Bạch Lập Hạ dẫn theo Bạch Trúc Diệp và Bạch Mễ Đậu ở trong sân rửa khoai lang thì nhìn thấy Tô Mộc Lam quay về, vội vàng đi nhanh mấy bước, đi tiếp lấy sọt tre trên người nàng.

Cảm giác sọt tre này nặng trĩu như lúc đi vậy, Bạch Lập Hạ nhất thời ngơ ra một lúc, “Nương....

khoai lang sấy dẻo này....” Là không bán được?

“Đây không phải khoai lang sấy dẻo.”

Tô Mộc Lam cảm giác được sự lo lắng của Bạch Lập Hạ, liền giải thích, “Khoai lang sấy dẻo đều bán hết rồi, ta lúc quay về nhìn thấy có bán hạt bắp, liền mua một sọt về.

Lương thực trong nhà rõ ràng là không đủ ăn, nếu kéo dài không được đến mùa vụ thu, tiền khoai lang sấy dẻo dùng để mua lương thực, cũng là điều bình thường.

Nhưng nghe nói bình thường đều là mua bột bắp về, để tránh chuyện lại phải đi mài bột, Tô Mộc Lam lại mua về hạt bắp, đúng là có chút kì lạ.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.