Mẹ Kế Đanh Đá Nuôi Con Trong Nhà Nông

Chương 43: Nhận Lỗi



“Ăn cơm à?”

Bạch Nhị Ngưu nhẹ nhàng đi vào trong sân, mặt tràn đầy nụ cười, chỉ thấy đồ mà đám người Tô Mộc Lam ăn không phải là sợi mì đen cùng rau trắng luộc, mà là bánh nướng bột bắp, bí đao hầm đậu phụ, nụ cười có chút nghiêm lại, túi vải trong tay cũng nắm chặt một chút.

“Ừm, Nhị Ngưu ca có chuyện gì?” giọng điệu của Tô Mộc Lam có chút lạnh nhạt.

Trương thị là vợ của hắn, có thể có tính khí như vậy, ở bên ngoài khua môi múa mép không kiêng nể gì cả, Bạch Nhị Ngưu cũng chiếm một phần lớn lý do.

Hơn nữa, Bạch Nhị Ngưu thường ngày ở trong thôn cũng không mấy chính trực, thấy lợi là quên nghĩa, không được thôn dân thích.

Tô Mộc Lam đối với Bạch Nhị Ngưu ấn tượng cũng không tính là tốt.

“Chuyện buổi trưa hôm nay.....” Bạch Nhị Ngưu có chút áy náy, trên mặt hiện ra một tầng hổ thẹn, “Thật đúng là có lỗi, muội cũng biết, cái miệng đó của thẩm tử muội....”

"Ôi, ta cũng không biết nên nói gì, dù sao chuyện này là thật sự có lỗi, muội cũng đừng để trong lòng.”

Bạch Nhị Ngưu đem túi vải ở trong tay nhét vào lòng bàn tay của Tô Mộc Lam, "Trong đây là bột bắp mới mài, lấy cho muội một ít coi như là nhận lỗi"

Tô Mộc Lam mím môi nhìn cái túi vải kia một cái.

Cái túi vải trong tay kia, nhẹ bay, nhô lên áng chừng khoảng bốn năm cân.

Không cần phải nói, khẳng định là bởi vì Trương Thị làm ra chuyện ầm ĩ như vậy, Bạch Khang Nguyên có chút không thích, Bạch Nhị Ngưu lo lắng sau này sẽ ảnh hưởng đến việc kiếm tiền của mình, cho nên vội vàng đến cửa nhận lỗi.

Cái này nếu như nhận, thì cũng coi như là tiếp nhận lời xin lỗi, hai nhà hòa thuận.



Nếu như không nhận, Bạch Nhị Ngưu hắn đến đây rồi, việc nên làm cũng làm rồi, ngươi kiên quyết không nhận, thì đó là việc của ngươi, người ta là một người hiểu chuyện, tìm không ra nữa phần sai sót.

Nếu như nói chi tiết lại một chút, người khác e rằng còn nói Trương thị là Trương thị còn Bạch Nhị Ngưu là Bạch Nhị Ngưu. Mặc dù là vợ chồng, người bên cạnh cũng chưa chắc có thể quản được người còn lại, tức giận với Bạch Nhị Ngưu, quả thật là con mắt hẹp hòi.

Sau khi Tô Mộc Lam nghĩ một hồi, vốn dĩ cục tức đã được trút, lợi ích tự đến cứ theo nguyên tắc là đồ miễn phí thì cứ lấy đi, đưa tay ra tiếp lấy, "Chuyện này nếu như Nhị Ngưu ca đã có thành ý như vậy, ta khách khí quá thì rõ ràng có chút giả dối, vậy thì cứ nhận là được."

"Lập Hạ, đi đổ vào lu đi."

Tô Mộc Lam xoay đầu liền đưa cho Bạch Lập Hạ.

Bạch Nhị Ngưu hiển nhiên không hề nghĩ đến Tô Mộc Lam nhận đồ nhanh như vậy, nụ cười trên mặt lộ ra có chút lúng túng, "Ôi, đều là nên làm, sau này ta cũng sẽ quản tốt cái miệng đó của nhà ta, đệ muội cứ yên tâm."

"Nhị Ngưu ca bình thường ở ngoài làm việc, nhìn thấy thế giới không ít, con mắt nhìn đời nhất định cũng rộng hơn người bình thường, biết chuyện gì nên làm, chuyện gì nên quản, ta tất nhiên sẽ tin tưởng."

Không quan tâm tới bởi vì nguyên do gì, Bạch Nhị Ngưu này đến cửa tạ lỗi, cũng xem như đã bày tỏ thái độ, Tô Mộc Lam cũng không quá đáng mà nói đến chuyện này.

Bạch Nhị Ngưu thấy tình hình này, thở phào nhẹ nhõm.

Mắt nhìn Bạch Lập Hạ đã đổ xong bột đem túi lại, Bạch Nhị Ngưu cũng không muốn ở thêm, chỉ nhận lấy cái túi lại, "Được rồi, vậy mọi người tiếp tục ăn cơm đi, ta về trước đây, cơm trong nhà cũng đã làm xong rồi."

"Nhị Ngưu ca đi thong thả." Tính đặc trưng của Tô Mộc Lam là tiễn khách ra cửa, thấy Bạch Nhị Ngưu đi xa rồi, mới quay về trong sân, tiếp tục cùng đám nhóc cùng nhau đem bí đao đậu phụ còn sót lại trong bát ăn hết.

Sau khi ăn cơm xong, chà nồi rửa bát, lại đun ít nước nóng, chuẩn bị cho đám nhóc tắm nước nóng, lại giúp Thủy Liễu thoa rượu thuốc.

Bạch Nhị Ngưu trên đường về nhà, đến trong sân tiện tay đem túi vải vứt sang một bên.

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.