"Thế mà muội lại quên mất." Lục Văn Tình xin lỗi mà đặt chén trà xuống, nhìn về phía Lục Cảnh Nghiễn, "Khí sắc của đại ca thoạt nhìn khá hơn nhiều so với lúc trước, xem ra vừa rồi đổi phương thuốc hẳn là không tệ?"
"Chắc thế …" Lục Cảnh Nghiễn còn chưa nói dứt lời, lại ho khan một tràng.
Tiếng ho khan nặng nề, nghe hình như có cục đờm vướng ở họng vậy, chỉ cần nghe thấy cũng khiến người ta cảm thấy rất khó chịu.
Có thể tưởng tượng lúc này Lục Cảnh Nghiễn khó chịu đến mức nào.
Lục Văn Tình nhẹ nhàng vỗ vỗ vào sau lưng Lục Cảnh Nghiễn, tiếp nhận nước ấm mà Liên Kiều đưa qua, giúp hắn uống hết nước.
Nuốt mấy ngụm nước ấm vào bụng, Lục Cảnh Nghiễn mới giảm bớt được ho khan, thân thể hơi mệt mỏi dựa vào lưng của chiếc xe lăn, khàn giọng nói "Không sao, lúc sáng sớm và chạng vạng sẽ luôn ho khan một trận, sau khi ho xong thì đến ban đêm sẽ không có vấn đề gì nữa."
Thấy sắc mặt của Lục Cảnh Nghiễn đã dần dần khôi phục, trong lòng Lục Văn Tình an tâm hơn, "Đại ca yên tâm, muội nhất định sẽ tìm thầy thuốc giỏi về để trị liệu cho đại ca.
Có điều trong nụ cười này chỉ tràn đầy sự chua xót.
Thân thể này của hắn chẳng qua là dùng thuốc để kéo dài sự sống mà thôi.
Nhưng dù sao cứ tiếp tục như vậy, có lẽ tình trạng cũng không có tiến triển gì.
Nhưng ở trước mặt Lục Văn Tình, Lục Cảnh Nghiễn không muốn biểu lộ quá nhiều, chỉ nói, "Ánh trăng hôm nay lại động lòng người, nhưng chẳng phải ngày mai muội còn phải đi thương nghị với vị Tô tẩu tử kia về việc buôn bán của cửa hàng hay sao, nên sớm đi nghỉ ngơi một chút đi."
"Vốn nên như thế, có điều …" Lục Văn Tình mím môi.
Nàng vẫn hơi sợ hãi.
Hương vị của món Thịt dê kho tộ đúng là rất ngon, nhưng Thuận Ý Trai từ nay về sau sẽ hoàn toàn thay hình đổi dạng, hành động này có vẻ giống như được ăn cả, ngã về không.
Nếu thành công thì mọi việc sẽ trôi chảy, nhưng nếu thất bại…
"Đại ca tin tưởng muội." Lục Cảnh Nghiễn duỗi tay vỗ vỗ vào bả vai Lục Văn Tình, "Tìm được đường sống trong chỗ chết, vả lại món Thịt dê kho tộ này đại ca ăn thấy mùi vị rất ngon, mặc dù không thể thúc đẩy buôn bán phát triển rực rỡ như trước kia, nhưng có lẽ sẽ tốt hơn nhiều so với hiện tại."
"Nếu nói một câu khó nghe nói, hiện tại Thuận Ý Trai của chúng ta chẳng khác gì đã chết, khi chúng ta buôn bán cái mới, cho dù không có tác dụng gì, nhưng khá hơn là hiện tại."
"Đó là đương nhiên." Lục Văn Tình gật gật đầu.
Ít nhất việc kinh doanh phải tồn tại được, chỉ cần có thể tồn tại thì sau này sẽ có tương lai.
Lục Văn Tình mím môi mỉm cười, "Muội luôn thích để ý vào những chuyện vụn vặt, may mà có đại ca ở bên cạnh giải thích nghi hoặc."
Hiện tại bộ dáng của hắn như vậy, hai chân bị gãy, bệnh tật lâu ngày quấn thân, mọi chuyện trong nhà đều không thể giúp được cái gì, ngược lại Lục Văn Tình còn phải chăm sóc cho hắn, cho nên chính hắn cũng cảm thấy bản thân là người vướng bận, liên lụy cho người khác.
Lục Văn Tình nói như vậy, chẳng qua chỉ để an ủi hắn mà thôi.
"Nếu giải quyết được nghi hoặc rồi thì sớm nghỉ một chút đi." Lục Cảnh Nghiễn giơ tay gọi gã sai vặt lại, giúp đẩy xe lăn dưới thân hắn, "Đại ca cũng phải đi nghỉ tạm đây.".
"Đại ca đi thong thả." Lục Văn Tình tiễn một đoạn ra ngoài, sau đó mới quay về sân của mình, đi vào phòng nghỉ ngơi.
Bởi vì những lời nói của Lục Cảnh Nghiễn vừa rồi nên trong lòng Lục Văn Tình yên ổn hơn rất nhiều, rất nhanh chìm vào giấc ngủ.
Hôm sau, Lục Văn Tình và Tô Mộc Lam đã sớm gặp lại nhau ở cửa hàng Ngô Ký.
Hai nhà xác định ý đồ hợp tác, tỉ mỉ thương nghị những chi tiết trong quan hệ hợp tác.
Tô Mộc Lam lấy công thức làm món Thịt dê kho tộ để hùn vốn, Lục Văn Tình điều hành cửa hàng, nhân công, phụ trách bán, nếu lỗ thì tự chịu trách nhiệm, nếu lãi thì chia theo tỷ lệ ba bảy.
Tô Mộc Lam ba phần, Lục Văn Tình bảy phần.
Sau khi hai nhà thương lượng xong, việc này cần phải tiến hành sớm, không thể để lâu, trước hết Lục Văn Tình phái hai đầu bếp nữ đáng tin cậy, đã bán đứt văn tự trong nhà để đi học tập công thức chế tác món Thịt dê kho tộ của Tô Mộc Lam.