Lưu thị cắn môi, đè nén lửa giận trong lòng, rốt cuộc không bộc phát ra ngoài.
"Không phải nàng đi hái rau à, sao lại trở về tay không thế?" Bạch Hữu Quang nhìn thấy cái rổ trống không trong tay Lưu thị hỏi.
"Rau chân vịt ở ngoài ruộng mọc nhanh, không ăn hết được, ta hái được một rổ rau chân vịt đưa cho Tô tẩu tử." Lưu thị nói, "Nhà Tô tẩu tử tu sửa tường sân, nhà ta cũng không giúp được gì, dù sao cũng phải bày tỏ một chút, vì vậy ta đưa một rổ đồ ăn qua đó."
"Lại nói về chuyện tu sửa tường sân này, đúng là phải nhắc nhở chàng, chuyện của nhà Tô tẩu tử cũng không nhỏ, trong thôn chúng ta cơ bản người nào có thể giúp một chút đều tới, ngay cả Bạch Nhị Ngưu từ đầu đến cuối cũng bận rộn, chàng không đi hỗ trợ, nói thế nào cũng không phải.
Hai nhà chúng ta ở gần nhau như vậy mà xử sự như thế, sau lưng sợ là có rất nhiều người chỉ trích nhà chúng ta."
Bạch Hữu Quang buông mảnh gỗ trong tay xuống, "Ta vốn cũng muốn đi mà, nhưng nương lại đứng ra ngăn cản, nói nhiều người đến làm giúp như vậy, chúng ta mà tới cũng chẳng có tác dụng gì.
Ta ngẫm lại cũng đúng, không thiếu người giúp, chúng ta lại không giúp được việc gì, việc ngoài đồng của nhà chúng ra cũng nhiều, cho nên không đi nữa."
Lưu thị nghe xong, nhíu mày lại, "Nhiều việc hay ít việc, có tác dụng hay không có tác dụng là một chuyện, chúng ta có đi hay không lại là một chuyện khác, kể cả chỉ là việc nhỏ, không đến lượt chúng ta làm, nhưng bề ngoài ít nhất nhà chúng ta cũng phải bày tỏ thái độ ra chứ."
"Nói đi nói lại, hai nhà là hàng xóm láng giềng, cũng không thể không nói một tiếng gì với nhau, chuyện này dưới cái nhìn củba người khác, chính là nhà chúng ta không quan tâm tới chuyện này, nói kiểu gì cũng khó nghe."
Lưu thị có phần bực bội với Hàn thị, cũng bực bội Bạch Hữu Quang chuyện gì cũng nghe theo lời của Hàn thị, trong lòng nổi giận, khi nói chuyện cũng cất cao giọng hơn nhiều.
"Nàng nhỏ giọng một chút." Bạch Hữu Quang vội vàng túm lấy Lưu thị, "Nương mà nghe thấy lời này lại tức giận cho mà xem."
"Việc này không phải là thiếu chúng ta mà không làm được, nếu nương không vui, thì chúng ta không thể nhất định phải là.
Nếu vì chuyện này mà khiến nương tức giận làm xảy ra chuyện xấu thì cũng không đáng giá, nàng thấy ta nói có đúng hay không?"
"Vậy chàng không sợ chọc ta tức giận làm xảy ra chuyện xấu sao?" trong lòng Lưu thị không vui, hỏi lại một câu.
"Nói gì thế!"
Sắc mặt Bạch Hữu Quang lập tức hơi nhăn nhó lại, "Cái gì mà nói chọc giận nàng khiến xảy ra chuyện xấu chứ? Nàng tức giận cái gì?"
"Đây là việc trong nhà Bạch Thạch Đường, chúng ta có thể giúp một chút thì đó là tình cảm, không giúp chút nào thì đó là giữ bổn phận.
Loại chuyện này vốn là rảnh rỗi thì đi giúp, không rảnh thì không đi, tuyệt đối không để gượng ép được, sao nàng lại cho rằng chuyện này là cần thiết phải hỗ trợ nhà người ta chứ?"
"Ngày thường bên trong đất trồng rau của nhà ta có đồ ăn gì, nàng cũng không ít lần cho nhà người ta lấy, thế cũng coi là giúp đỡ không ít rồi.
Việc ở ngoài đồng của chúng ta rất nhiều, nương không vui, hà cớ gì nhà chúng ta không thoải mái vì chuyện này chứ? Sao cứ phải vì chuyện của nhà người khác mà làm ầm ĩ nhà chúng ta lên chứ?"
"Ta thấy ngày thường nàng cũng rất hiếu thuận với nương, là một người hiểu chuyện, sao lúc này lại có suy nghĩ bướng bỉnh thế, khiến nương không thoải mái?"
Lưu thị nghe Bạch Hữu Quang nói những lời này xong, đôi mắt trợn to, há hốc miệng ra muốn nói, nhưng cuối cùng lại không thốt lên lời.
Nàng đúng là không ngờ Bạch Hữu Quang lại có suy nghĩ như vậy.
Bạch Thạch Đường đã cứu Nhị Hổ, cho nên nhà Bạch Thạch Đường là ân nhân của nhà bọn họ.
Không thể nói vì ân nhân mà làm cả một cái nhà, nhưng ít nhất vẫn có thể đến giúp đỡ làm một ít việc.
Ít nhất cũng phải tận tâm tận lực hơn so với những hàng xóm bình thường, như vậy mới có thể đền đáp được từng chút ân tình của nhà người ta.