Mẹ Kế Đanh Đá Nuôi Con Trong Nhà Nông

Chương 132: Có gì đó không ổn lắm



Lúc trước bà ta còn nói mấy câu có ý cười nhạo Đỗ thị không bán được hạt ngô, còn nói hạt kê nhà bà ta tốt cỡ nào nữa.

Đỗ thị ngoài mặt thì không nói gì, nhưng trong lòng cũng nghẹn một sự tức giận, nhưng mà hạt ngô nhà mình đúng là không bán được mấy, cũng chỉ có thể nuốt sự oán hận này vào trong bụng.

Nhìn thấy hạt ngô của mình đã bán sạch sẽ, giá cả cũng không tệ lắm, còn hạt kê của đại thẩm kia thì còn hơn nửa sọt, trong lòng Đỗ thị quả thật quá sung sướng.

Giọng điệu lúc nói chuyện cũng cao hơn ba phần.

"Chậc, ta đã nói là việc này có gì đó không ổn lắm rồi." Đại thẩm bĩu môi nhìn bộ dạng mặt mày hớn hở của Đỗ thị.

Có gì mà không ổn?

Đỗ thị ngẩn ra, ý cười trên mặt đã giảm hơn nửa: "Có cái gì không ổn vậy?"

"Ngươi xem tuổi tác của ngươi cũng không nhỏ, làm việc lại giống như đứa trẻ ba tuổi vậy, cái gì cũng không nhìn, cái gì cũng không suy nghĩ cẩn thận."

Đại thẩm liếc Đỗ thị một cái, giật nhẹ khóe miệng nói: "Loại hạt ngô này của ngươi bình thường bán không ai mua, người ta nhìn cũng không thèm nhìn, bây giờ người đó lại mua của ngươi nhiều như vậy, ngươi không nghĩ xem lý do là gì sao?"

Đỗ thị lập tức nghẹn lời, nàng thật sự không nghĩ tới chuyện này, những cũng há mồm giải thích.

"Vì sao, còn có thể vì sao nữa, mua hạt ngô về, không phải để ăn thì để làm gì?"

"Loại hạt ngô kia của ngươi, ăn ngon sao?"

Đại thẩm hỏi lại một câu, Đỗ thị lại nghẹn một chút.

Đúng vậy, loại hạt ngô này của nhà nàng không ăn ngon lắm, cũng không thể nói là không ăn được, nhưng so với các loại hạt ngô bình thường thì thật sự là không bằng.

Nếu nói giá rẻ thì cũng thực sự rẻ hơn chút, nhưng cũng không rẻ hơn bao nhiêu, lương thực ăn vào miệng cũng không cần phải tham một chút giá rẻ như vậy, đi mua loại ăn không ngon.

Hơn nữa, Tô Mộc Lam nhìn cũng không phải là người quá nghèo.

Đỗ thị có chút nghĩ không ra, chỉ có thể nhìn về phía đại thẩm kia: "Vậy thím nói xem, lý do là gì?"

"Hai chúng ta ở thôn lân cận, cũng coi như bà con cùng quê nhà, ta cũng không lừa gạt ngươi, ta mỗi lần đi họp chợ, đều đã theo dõi cẩn thận, người mua hạt ngô kia của ngươi, ngày thường đều ở phố Đông bán đồ ăn."

Đại thẩm cúi đầu, thấp giọng nói với Đỗ thị: "Đồ ăn nàng làm cũng không bán giá rẻ đâu, người mua cũng không ít, việc kinh doanh rất tốt, vậy thì vấn đề chính là, nếu người ta đã kiếm được không ít tiền, thì nhất định sẽ không tham giá rẻ để mua loại hạt ngô này của ngươi, nhưng nàng cố tình muốn mua hạt ngô của ngươi, như vậy ngươi nghĩ xem, lý do là vì sao?" Vì sao?

Đỗ thị bất chợt bị hỏi, cắn môi suy nghĩ một lúc lâu, sau đó chợt mở to hai mắt.

"Ý thím là trong mấy loại đồ ăn mà nàng ta bán, có một đồ ăn nhất định phải dùng loại hạt ngô này của ta mới làm được sao?"

"Ta suy đoán việc này là chính xác." Đại thẩm nói: "Nếu không, vì sao cố tình mua nhiều loại hạt ngô này của ngươi làm gì?"

"Những đồ ăn mà nàng ta bán thì ta chưa nếm thử, nhưng ta đã nhìn thấy, trong các loại đồ ăn thì đồ ăn có khả năng cần dùng loại hạt ngô này của ngươi nhất chính là bỏng ngô, ta thấy giá bỏng ngô là một đồng tiền một gáo, mà bỏng ngô này lại có trọng lượng rất nhẹ, chắc phải bảy tám gáo mới được một cân bỏng ngô?"

"Chậc, một đồng tiền mua hai cân hơn hạt ngô, qua tay bán hơn mười đồng tiền, số tiền này kiếm được….

cũng quá lòng dạ thâm độc rồi."

Đỗ thị nghe lời này, lập tức sừng sờ tại chỗ.

Hạt ngô của nhà nàng, thực tế có thể bán bảy tám đồng tiền sao?

Vậy, vậy việc này… Vậy vừa rồi lập tức bán cho nàng ta nhiều hạt ngô như vậy, mới lấy ba mươi đồng tiền, đây không phải là thiệt thòi lớn rồi sao?

Khuôn mặt của Đỗ thị trắng bệch, đôi môi hơi run rẩy: "Ta… ta phải đi tìm nàng ta!"
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.