Mẹ Kế Đanh Đá Nuôi Con Trong Nhà Nông

Chương 115: Bánh khoai tây sợi



"Vâng, bọn họ đều đi về rồi, nói là phải xuống ruộng làm việc." Bạch Lập Hạ trả lời: "Đại tỷ nói chúng ta cũng không thể tiếp tục chơi, về nghỉ ngơi một lát, cũng chuẩn bị đi bắt sâu, đào chút rau dại gì đó về."

Trong nhà tuy không cần phải ăn rau dại, nhưng đào về để cho gà ăn.

Trong ruộng không còn việc gì làm, làm đồ ăn thì bọn họ không giúp được gì, vậy nên phải tìm một số việc khác để làm mới được.

"Oa, quần áo mới này." Bạch Mễ Đậu nhìn thấy Bạch Trúc Diệp đang may quần áo, có chút mới lạ tiến lại gần nhìn.

Bạch Thủy Liễu cũng cầm một bên tay áo vừa mới may xong lên xem, nhìn thấy nửa đường may bằng phẳng mịn vô cùng, nửa đường may thì có chút xiêu vẹo.

Không cần nói nữa, đường may bằng phẳng là tay nghề của Bạch Trúc Diệp, còn về phần xiêu vẹo….

"Khụ…" Bạch Thủy Liễu buông tay áo kia xuống: "Tay nghề của Trúc Diệp càng ngày càng tốt."

Bạch Trúc Diệp ngửa mặt lên, nhếch miệng cười với Bạch Thủy

Liễu.

Tô Mộc Lam thấy ba đứa Bạch Thủy Liễu đối với việc may vá quần áo của Bạch Trúc Diệp đều như nhìn lâu đã thành thói quen, lập tức đã biết vừa rồi Bạch Trúc Diệp không nói sai, cười nói: "Tay nghề của Trúc Diệp khá tốt, so được với tay nghề của tiệm may trên trấn đấy."

"Đúng vậy, hồi trước phụ thân cũng nói thế."

Bạch Thủy Liễu cười nói, dọn dẹp lại đồ vật, sau đó dẫn Bạch Lập Hạ và Bạch Mễ Đậu ra cửa: "Nương, chúng ta đi một lúc sẽ về ngay."

"Về sớm một chút, đừng tham việc, hôm nay không có chuyện gì nên chúng ta sẽ ăn cơm tối sớm một chút." Tô Mộc Lam nói: "Buổi tối chúng ta sẽ ăn bánh khoai tây sợi."

Bây giờ gió đang nổi lên, trời mát mẻ, đi bắt sâu và đào rau dại cũng không phải công việc nặng nhọc gì, Tô Mộc Lam cũng tùy theo bọn nhỏ.

"Vâng." Ba củ cải nhỏ đồng ý, cầm đồ vật đi ra cửa.

Tô Mộc Lam gọt vỏ khoai tây sạch sẽ, sau đó cắt thành từng sợi nhỏ.

Khoai tây đã thái sợi cũng không cần rửa quá nhiều, để tránh mất nhiều tinh bột, bỏ thêm chút bột mì, nêm nếm thêm chút muối, sau đó viên thành từng bánh tròn nhỏ đặt vào trong chảo để chiên, cho tới khi hai mặt vàng ươm, sợi khoai tây mềm là có thể lấy ra khỏi chảo.

Để thêm chút hương vị, trên bánh khoai tây sợi sẽ rắc thêm một chút hành lá băm nhỏ, để cho hơi nóng còn dư lại trên bánh làm chín hành lá, lúc này toàn bộ bánh đều sẽ thơm mùi của hành.

Bánh khoai tây sợi thơm ngon, dưa chuột trộn, trứng xào ớt xanh, cháo gạo loãng đã được dọn ra bàn ăn trước khi mặt trời lặn.

"Ăn ngon."

"Thật thơm."

"Con muốn ăn thêm một cái, không, hai cái…"

Âm thanh khen ngợi, như thường lệ, vang lên khắp nhà chính.

- ---

Tô Mộc Lam ra cửa lúc mặt trời đã lên cao.

Trên tay cầm một giỏ trúc, bên trên được phủ một lớp vải trắng, dưới lớp vải trắng có hai bao bánh tai mèo, một bao lớn, một bao nhỏ hơn.

Đi nhanh tới trước cửa nhà Phùng thị, nhìn cửa sân đang mở, Tô Mộc Lam hô một câu: "Phùng tẩu tử ở nhà không?" "Ở đây." Phụng thị ở trong sân lên tiếng trả lời.

Tô Mộc Lam cầm giỏ trúc đi vào, nhìn thấy Phùng thị đang trải chiếu ra sau đó trải chăn lên trên chuẩn bị phơi ruột chăn bông.

Ruột chăn bông được làm bằng bông mới, nhìn thấy trắng như tuyết và mềm mại, bên ngoài được dệt hình lưới.

Nhà bình thường làm chăn thì nếu biết nhồi bông sẽ tự mình làm, nếu không biết sẽ thuê người làm, sau khi được nhồi thì bông sẽ mềm mại hơn, người ta trải một lớp ở trong chăn, lại phủ một lớp chăn lên, từng hàng một khâu vào, làm chăn như vậy tuy rằng cũng rắn chắc, nhưng thời gian dài bông vẫn sẽ dịch chuyển, có nơi mỏng đi đi, có nơi lại dày lên.

Nhưng nếu đan sợi bông ngang dọc, dệt thành một hình lưới dày đặc thì lại không giống cách trước, ruột bông luôn bằng phẳng và mềm mại, nhìn vừa đẹp mà dùng cũng rất thoải mái.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.