Nửa tháng sau, ta kiểm điểm ra được một sợi xích mới, lấy sợi xích vàng ban đầu làm cơ sở, thêm vào loại sắt tinh luyện đặc biệt của Khải Tang Quốc, vừa đẹp vừa chắc chắn, đảm bảo Thẩm Túc không thể nào thoát ra được.
Lần này xích đã chuẩn bị xong, nhưng Thẩm Túc đã có phòng bị, không chịu ăn đồ ăn ta đưa, dỗ dành thế nào cũng không được.
Thế là, ta chỉ có thể trơ mắt nhìn hoàng huynh như hoa như ngọc ở trước mặt mà không thể ăn được, trong lòng khó chịu vô cùng!
Sắc đẹp làm mờ mắt, ta liền nghĩ ra rất nhiều thủ đoạn nham hiểm hèn hạ.
Từ đó, ta và Thẩm Túc bắt đầu một cuộc sống "hắn chạy, ta đuổi, hắn mọc cánh cũng khó thoát".
Mãi cho đến gần đây, ta biết được mình là nữ phụ ác độc mới dừng tay lại.
Haizz, đến tận bây giờ, mỗi khi nhớ đến dung mạo tựa tiên nhân của Thẩm Túc, ta vẫn thỉnh thoảng thèm thuồng.
Thực ra trước đây rất nhiều lần ta đã thành công giam cầm Thẩm Túc, nhưng lần nào hắn cũng trốn thoát vào phút cuối.
Có lẽ đây chính là số phận của nữ phụ, dù thế nào cũng không có được nam chính.
Thật c.h.ế.t tiệt!
"Chiêu Quân?" Giọng nam dịu dàng kéo ta về thực tại.
Không biết từ lúc nào Thẩm Túc đã đứng trước mặt ta, đang nhìn ta chăm chú.
Ánh mắt ta không tự chủ được mà rơi xuống môi hắn.
Hình như vừa ăn gì đó xong, đôi môi Thẩm Túc bóng loáng, tựa như quả mọng đỏ chín mọng, tỏa ra hương thơm hấp dẫn.
Muốn hôn.
Nhưng mà...
Ta hít sâu một hơi, cố gắng kìm nén xúc động, hỏi hắn: "Hoàng huynh tìm muội có chuyện gì?"
"Không có việc gì thì không thể đến tìm muội sao?" Giọng nói trong trẻo của Thẩm Túc lại mang theo một tia cô đơn.
Trong lòng ta chợt dâng lên một cảm giác kỳ lạ.
Chẳng phải Thẩm Túc nên tránh ta sao?
Hắn không sợ ta lại dùng thủ đoạn ép buộc hắn ư?
Trong lòng nghĩ vậy, ta cũng hỏi ra miệng.
Thẩm Túc nghe xong thì sững người một chút, sau đó lại cười.
Ánh sáng bên ngoài cửa sổ chiếu vào, tạo thành một quầng sáng mờ ảo, làm mờ đi đôi mắt sâu thẳm của hắn: "Dù thế nào, muội cũng là muội muội của ta, bất cứ chuyện gì cũng sẽ không ảnh hưởng đến tình nghĩa giữa chúng ta."
Hắn dừng một chút, rồi nói tiếp: "Vì vậy không cần phải tránh ta khắp nơi."
Ta không biết nên trả lời thế nào, chỉ gật đầu: "Ừm..."
Dù sao thì tính toán thời gian, nữ chính Phượng Khuynh Thành cũng sắp gặp Thẩm Túc rồi.
Đến lúc đó, trời long đất lở, hai người vừa gặp đã yêu, ta căn bản không cần trốn, trong mắt hắn cũng sẽ không còn nhìn thấy người phụ nữ nào khác ngoài nữ chính.
Thẩm Túc là người quan trọng nhất đời ta.
Nếu ở bên Phượng Khuynh Thành hắn sẽ hạnh phúc, vậy thì, ta có thể buông tay chúc phúc.
Các nước cứ năm năm lại tổ chức một lần đại hội săn bắn, địa điểm luân phiên thay đổi, mỹ miều gọi là tăng cường tình cảm giữa các nước.
Lần này vừa đúng lúc tổ chức ở Khải Tang, nữ chính Phượng Khuynh Thành sẽ tỏa sáng rực rỡ trong bữa tiệc tẩy trần của đại hội lần này.
Trong đó có hai nam chính, Thẩm Túc và Ô Tắc Nhĩ - hoàng tử Nhu Nhiên đồng thời chú ý đến nàng.
Sau đó thành công mở màn vở kịch bốn nam tranh một nữ.
Mỗi nam chính đều hận không thể g.i.ế.c c.h.ế.t ba người còn lại để độc chiếm Phượng Khuynh Thành.
Nhưng Phượng Khuynh Thành lại yêu tất cả, không nỡ làm tổn thương bất kỳ ai, cho nên cuối cùng sau một hồi giằng co, bốn người đàn ông đạt thành nhận thức chung, quyết định cùng hưởng thụ người phụ nữ mà họ yêu thương.
Nhưng về danh phận thì Thẩm Túc là chính cung, Phượng Khuynh Thành gả cho Thẩm Túc, là hoàng hậu Khải Tang, ba người đàn ông còn lại thì giống như tình nhân bí mật.
Ba nam chính kia cũng cảm thấy không công bằng, đã từng cãi nhau ầm ĩ, nhưng cũng chẳng có tác dụng gì, ai bảo Phượng Khuynh Thành thích nhất là Thẩm Túc chứ.
Trong lòng ta chua xót, theo bản năng nhìn về phía Thẩm Túc ở bên phải phía trước.
Sứ thần của ba nước đã đến đông đủ vào ngày hôm qua, hôm nay liền sắp xếp tiệc tẩy trần.
Hoàng đế những năm gần đây bắt đầu giao quyền cho Thẩm Túc, vậy nên từ tiệc tẩy trần cho đến cuộc đi săn ngày mai đều do Thẩm Túc chuẩn bị.
Hắn ngồi ngay ngắn ở vị trí trung tâm, một thân trường bào màu trắng bạc thêu hoa văn tinh xảo càng tôn lên dáng người thẳng tắp như cây tùng, ngọc quan buộc tóc, giữa lông mày mang theo ý cười nhàn nhạt, quả thực là ngọc thụ lâm phong, dịu dàng như ngọc.
Không hổ là nam chính số một, dung mạo này xứng đáng với danh xưng đệ nhất mỹ nam Thịnh Kinh trong sách.
Cảm nhận được ánh mắt của ta, Thẩm Túc cũng nhìn về phía ta, nụ cười trên môi vẫn dịu dàng như gió xuân.
Nhìn xem, nhìn xem! Chuyện này có thể trách ta sao?
Một yêu tinh nam ngày ngày lượn lờ trước mặt quyến rũ, ai mà có thể cầm lòng được chứ?
Ta chỉ phạm phải một sai lầm mà phụ nữ trên đời này đều sẽ phạm phải thôi!
Ta ép buộc bản thân dời ánh mắt đi.
Nếu tiếp tục nhìn nữa, trái tim vất vả lắm mới phong ấn được sợ là sẽ lại rung động.