Mê Hoặc Thái Tử Điện Hạ

Chương 14: TRỜI SINH MỘT CẶP



Kiếp trước ta yêu hắn đến chết, nhưng mức độ yêu thích đó chưa đạt đến tiêu chuẩn của hắn.

Phần lớn mọi người trên thế gian yêu người khác nhiều nhất là chín phần, nhưng Thẩm Túc lại cứ muốn mười phần.

Hắn muốn cô nương trong lòng hắn cũng phải yêu hắn cuồng nhiệt như hắn yêu nàng.

Hắn muốn thấy ta vì hắn mà ăn không ngon ngủ không yên, muốn ta cả trái tim đều hướng về hắn, muốn thấy ta vì hắn mà làm tất cả mọi chuyện điên rồ.

Có lẽ những hành vi hèn hạ mà ta đã làm để có được Thẩm Túc trước kia trong mắt người khác là không thể chấp nhận được, nhưng Thẩm Túc lại rất thích.

Ta càng bất chấp thủ đoạn, hắn càng vui vẻ thỏa mãn, đối với hắn mà nói, đây là biểu hiện ta yêu hắn.

Ừm, chỉ riêng điểm này thôi, chúng ta đúng là trời sinh một đôi.

Ta lắc lắc đầu, để bản thân bình tĩnh lại, sắp xếp suy nghĩ: "Không nói đến những chuyện này nữa, nếu huynh đã biết hết rồi, vậy hẳn là cũng biết nếu huynh không ở bên Phượng Khuynh Thành thì vẫn sẽ chết."

Thẩm Túc nhướng mắt, cười nhạt: "Nếu ta sợ chết, kiếp trước đã chọn ở bên Phượng Khuynh Thành rồi."

"Bất kể là hoàn cảnh nào, kết cục nào, cho dù có phải xuống địa ngục, ta cũng sẽ quấn lấy muội, vĩnh viễn không buông tay."

Lời vừa dứt, cả người hắn cũng phủ lên, nụ hôn nóng bỏng như lửa, thiêu đốt đến tận đáy lòng ta.

Màn che buông xuống, ánh nến nhảy nhót.

Đêm xuân một khắc đáng giá ngàn vàng, chăn ấm nệm êm hưởng thụ đêm xuân.

"Lò ngọc chiếu lạnh gấm uyên ương, Phấn tan mồ hôi ướt gối loan. Ngoài rèm tiếng kéo xe nước, Khẽ cau mày, e lệ, cười duyên." Thẩm Túc áp môi vào tai ta, khàn khàn đọc những câu thơ đầy ái muội.

Mọi thứ trong giấc mơ đều trở thành hiện thực.

Tình cảm của hắn quá mãnh liệt, khiến ta không thể chống đỡ.



Cuối cùng, ta chỉ có thể bị hắn kéo vào vực sâu của dục vọng, cùng nhau chìm đắm.

Nén lại nửa năm, tình cảm lúc này như thác lũ vỡ đê.

Ta hoàn toàn buông thả bản thân, ta yêu Thẩm Túc, hắn cũng yêu ta, cứ như vậy đi.

Mặc kệ cốt truyện gì, nam nữ chính gì, cùng lắm thì cùng chết.

...

Sáng sớm hôm sau.

Mở mắt ra là gương mặt tuấn tú được phóng đại, Thẩm Túc vẫn còn đang ngủ, nhưng cánh tay ôm eo ta vẫn chưa hề buông lỏng.

Vừa nhìn thấy gương mặt này của hắn, những hình ảnh khiến người ta mặt đỏ tim đập tối qua liền hiện lên trong đầu.

Ta thật sự không ngờ, người ngày thường trông thanh tâm quả dục như vậy mà chuyện kia lại cuồng nhiệt đến thế.

Càng nghĩ càng đỏ mặt, ta dứt khoát vùi mặt vào trong chăn, cơn buồn ngủ và mệt mỏi dần dần kéo đến, lại ngủ thiếp đi.

Ánh nắng ngoài cửa sổ ấm áp, gió nhẹ thoang thoảng.

Cho dù sau này sẽ thế nào, ít nhất khoảnh khắc này hai trái tim đều đang hạnh phúc.

Sau khi thành hôn, Thẩm Túc thực hiện lời hứa, cởi bỏ dây xích trên chân ta, ta hoàn toàn giải phóng bản thân, không nghĩ ngợi gì nữa, cả ngày chỉ quấn quýt bên Thẩm Túc, ngọt ngào như hình với bóng.

Nhưng cốt truyện vẫn tiếp tục.

Không lâu sau khi thành hôn với Thẩm Túc, Phượng Khuynh Thành liền nhảy ra yêu cầu Thẩm Túc hưu thê, sau đó dùng hôn lễ long trọng hơn để nghênh thú nàng ta.

Thẩm Túc đương nhiên từ chối. Phượng Khuynh Thành lập tức sa sầm mặt mày, cảnh cáo hắn đừng hối hận.



Xem ra là chuẩn bị đi tập hợp binh mã diệt nước Khải Tang rồi.

Nói thật, ta cảm thấy Phượng Khuynh Thành căn bản không thích Thẩm Túc nhiều như vậy.

Có thể là do ảnh hưởng của cốt truyện, cũng có thể là đơn thuần là thứ không có được mới thấy kích thích, Phượng Khuynh Thành chính là cố chấp với Thẩm Túc một cách kỳ lạ.

Sáu tháng sau, Phượng Khuynh Thành cùng Chu Hành An liên kết với Ô Tắc Nhĩ, hoàng tử Nhu Nhiên tạo phản.

Cả nước chấn động.

Phượng Khuynh Thành thì không nói làm gì, nhưng Chu Hành An xuất thân từ phủ Trấn Quốc Tướng quân ba đời trung thành.

Vì một mình hắn ta, danh tiếng trung nghĩa bao đời của Chu gia tan thành mây khói.

Chu lão tướng quân tức đến mức ngay hôm đó đã hộc máu.

Nhưng binh phù của Chu gia đã giao cho Chu Hành An từ lâu, Chu lão tướng quân có phản đối cũng không thể ngăn cản.

Đánh nhau hai tháng, quân đội của Chu Hành An thế như chẻ tre, sắp sửa đánh vào Thịnh Kinh, phó tướng dưới trướng hắn đột nhiên phản bội.

Mật đồ tác chiến hoàn toàn bị bại lộ, Thẩm Túc thân là hoàng đế đích thân ra trận, cùng với nội gián mai phục trong quân đội của Chu Hành An, bày ra trận mai phục hoàn hảo.

Chu Hành An tại chỗ bị loạn tiễn b.ắ.n chết.

Ô Tắc Nhĩ mang theo Phượng Khuynh Thành thấy tình thế không ổn liền rút lui khỏi chiến trường trước, may mắn thoát chết.

Người thừa kế gia sản kếch xù nhất đại lục, Kim Triều, vì đã đầu tư quá nhiều tiền của cho quân đội của Chu Hành An, hiện tại nguyên khí đại thương.

Kim Dực, em trai cùng cha khác mẹ của hắn ta, thừa cơ phát lực, một bước lên nắm quyền trở thành người thừa kế mới của Kim gia.

Sau này ta mới biết, thì ra người thanh niên áo vải mà ta gặp ở cửa Đông Cung năm đó chính là Kim Dực.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.