Hiện tại Thái tử nhiếp chính, hơn nửa đại thần trong triều đều là người của Thái tử, thanh danh của Thẩm Túc ở dân gian cũng không tệ.
Thiên thời địa lợi nhân hòa, không ngoa khi nói Khải Tang Quốc này đã là vật trong túi của Thẩm Túc rồi.
Trong tình huống này, ta muốn rời khỏi hoàng cung gần như là chuyện không thể.
Đúng lúc này, Lục Cẩn Yến xuất hiện.
Hắn không biết dùng cách gì trà trộn vào Hải Đường Điện toàn người của Đông Cung, nói có thể giúp ta rời khỏi hoàng cung.
Trên đời không có chuyện hời từ trên trời rơi xuống, ta hỏi hắn tại sao lại giúp ta.
Hắn vừa nghe, lập tức nắm lấy tay ta, thâm tình chậm rãi nói: "Công chúa có lẽ không biết, ngày hôm đó hoa hạnh rơi lả tả, công chúa đứng giữa cơn mưa hoa mỉm cười, đã khiến ta rung động ngay từ cái nhìn đầu tiên, từ đó về sau, ta ngày nhớ đêm mong, lúc ăn cũng nhớ, ngay cả lúc ngủ cũng mơ thấy công chúa, nhớ đến mức ta sắp mắc bệnh tương tư rồi!"
Ta căn bản không tin.
Người này miệng nói yêu ta, nhưng sâu thẳm trong đáy mắt lại không có chút tình ý nào.
Dù biết hắn có mục đích khác, nhưng vì muốn ra khỏi cung, ta vẫn đồng ý.
Ngày đi Linh Sơn Tự thắp hương, Lục Cẩn Yến sẽ trà trộn vào đám sơn tặc mà Thẩm Túc sắp xếp để đưa ta đi.
Mà trước đó, ta cần phải làm Thẩm Túc buông lỏng cảnh giác.
Vì vậy, nửa tháng nay ta chủ động đi tìm Thẩm Túc nhận lỗi, nói mình chỉ là tâm tư nho nhỏ của nữ tử, nhất thời không tin hắn thật lòng thích mình, cố ý làm loạn thử hắn thôi.
Thẩm Túc có lẽ là tin rồi, cũng có lẽ là không tin, tóm lại hắn quả thật không còn giam lỏng ta nữa.
Ta có thể tự do ra vào hoàng cung, chỉ là bên cạnh luôn có một đám thị vệ đi theo.
Nói là bảo vệ ta, kỳ thật cũng có chút ý tứ giám sát.
Ngày đi Linh Sơn Tự, Thẩm Túc vốn định cùng ta đi, kết quả người đã lên xe ngựa rồi, một thuộc hạ bẩm báo nói có việc quan trọng cần hắn gấp liền xuống xe.
"Hoàng huynh yên tâm, muội tự mình đi được."
Thẩm Túc vẫn cau mày, không yên tâm lắm.
Ta tiến lên một bước đến trước mặt hắn, dùng giọng nói chỉ hai người nghe được nói: "Muội rất muốn gả cho hoàng huynh, hoàng huynh phải nhanh chóng nắm giữ đại quyền, như vậy mới không có ai phản đối chúng ta."
Những đại thần đó đâu phải kẻ ngốc, ta mang khuôn mặt này ai mà không biết ta chính là Thẩm Chiêu Quân.
Nhưng dưới quyền lực tuyệt đối, sẽ có người chủ động giả ngu.
Ta khuyên can khổ sở một phen, Thẩm Túc mới chịu để ta rời đi.