Mê Hoặc Thái Tử Điện Hạ

Chương 1: HOÀNG MUỘI, KHÔNG ĐƯỢC!



Ban đầu ta không tin, nhưng khi liên tưởng đến những điều kỳ lạ gần đây của Phượng Khuynh Thành, thứ nữ Phượng gia, thì không thể không tin.

Phượng Khuynh Thành sau khi rơi xuống nước một tháng trước đã thay đổi tính tình, ngày nào cũng hô hào cái gì là người người bình đẳng, nam nữ bình đẳng, gặp phụ hoàng cũng thẳng lưng không chịu quỳ.

Nàng ta không màng đến lễ giáo nam nữ, hôm nay cùng Lý gia nhị lang cưỡi chung một con ngựa, ngày mai lại ở riêng với thế tử Mộ Dung gia cả đêm.

Khải Tang quốc tuy dân phong phóng khoáng, so với hai nước còn lại không có quá nhiều ràng buộc với nữ tử, nhưng cũng không cởi mở đến mức này.

Hành vi của Phượng Khuynh Thành quá mức trái với lẽ thường.

Nhưng chính một nữ tử trái với lẽ thường như vậy lại được hầu như tất cả công tử thế gia ở Thịnh Kinh tranh giành theo đuổi.

Tất cả đều trùng khớp, ta không thể không tin.

Ý thức ta dần hồi phục, vừa mở mắt đã nhìn thấy ánh mắt lo lắng của Thẩm Túc.

"Vừa rồi làm sao vậy? Có chỗ nào không thoải mái sao?"

Đây chính là hoàng huynh của ta, suýt chút nữa bị ta cưỡng bức mà vẫn quan tâm ta như trước.

Quả nhiên là phong quang tễ nguyệt, dịu dàng như nước.

Không hổ là nam nhân ta ái mộ.

Ta vừa định ngẩng cao đầu kiêu hãnh, trước mắt bỗng hiện lên cảnh mình bị một dải lụa trắng treo cổ chết.

Sắc mặt trắng bệch, lưỡi thè ra thật dài, xấu xí và đáng sợ.

Kinh khủng, quá kinh khủng.

Ta bất giác rùng mình một cái.

Không được, ta không thể tranh giành nam nhân với nữ chính!

"Xin lỗi hoàng huynh!" Ta lăn lông lốc đến cởi xích trên tay Thẩm Túc.



"Đều tại ta nhất thời sắc... ma quỷ mê hoặc, lại dám làm ra chuyện đại bất kính như vậy với huynh, xin hoàng huynh thứ tội!!"

Ta làm bộ muốn quỳ xuống, Thẩm Túc nắm lấy tay ta ngăn lại, mỉm cười dịu dàng: "Hoàng huynh có khi nào trách muội chứ."

Nói xong, hắn bỗng dừng lại, mắt hơi cụp xuống, hàng mi dài quét qua mí mắt, im lặng một lúc, rồi mới tiếp tục nói: "Nhưng..."

Giọng Thẩm Túc hơi khàn: "Tuy chúng ta không phải huynh muội ruột, nhưng người đời không biết, trong mắt người đời, chúng ta có chung huyết thống, không thể làm chuyện loạn luân."

"Dạ dạ."

Ta gật đầu lia lịa như gà mổ thóc, cam đoan: "Hoàng huynh yên tâm, sau này ta sẽ không như vậy nữa."

Thẩm Túc nhìn ta muốn nói lại thôi, một lúc sau, thở dài không tiếng động: "Hoàng huynh tin muội."

Nhưng vẻ mặt hắn căn bản không giống như tin ta vậy!

Mà cũng không thể trách Thẩm Túc, dù sao đây không phải lần đầu tiên ta làm vậy.

Mỗi lần ta đều bảo đảm sau này tuyệt đối sẽ không như vậy nữa, nhưng lần sau vẫn giam cầm, vẫn hạ dược như thường.

Nếu ta là hắn, ta cũng sẽ không tin.

Chỉ có thể dùng hành động chứng minh tấm lòng thành của ta.

Rời khỏi Đông cung, chậm rãi đi trên hành lang, ta tung hứng sợi xích trong tay, sợi xích bằng vàng lười lấp lánh dưới ánh mặt trời.

Phải nói là, sợi xích này được làm thật tốt, đẹp, sáng bóng, chất liệu cũng tốt.

Dùng làm trang sức cũng không tệ.

Lúc này, ta hoàn toàn không ngờ rằng, không lâu sau đó, sợi xích vàng này sẽ được Thẩm Túc dùng để khóa chân ta, trở thành công cụ tuyệt vời để giam cầm ta.

Sau đó, ta cố gắng tránh gặp Thẩm Túc, trước kia một ngày chạy đến Đông cung tám trăm lần, giờ thì một lần cũng không đi, đến cả thị nữ thân cận Tùng Tuyết cũng ngạc nhiên.

Trong Hải Đường điện, Tùng Tuyết vừa búi tóc cho ta, vừa tò mò hỏi: "Công chúa cãi nhau với Thái tử điện hạ ạ?"

"Không có chuyện đó, ta và hoàng huynh huynh hữu muội cung, sao có thể cãi nhau chứ."



"Vậy... công chúa có phải là..."

Tùng Tuyết im lặng một lúc, giọng điệu bỗng trở nên phấn khích: "Có phải đang ấp ủ kế hoạch lớn hơn, chu đáo hơn không? Loại có thể chinh phục Thái tử điện hạ trong một lần ấy!"

"..."

Vì những hành động oanh liệt trước đây của ta, nên Tùng Tuyết căn bản không tin ta sẽ thay đổi, từ bỏ Thẩm Túc.

Thẩm Túc không tin, Tùng Tuyết không tin, có lẽ trừ bản thân ta ra thì chẳng ai tin.

Haizz.

Phiền lòng thật.

Không ngờ tới chính là, ta không đi tìm Thẩm Túc, hắn lại chủ động tìm đến ta.

Lúc đó, hắn đang ngồi ngay ngắn trước bàn trong điện của ta, từ góc độ này, ta có thể nhìn thấy góc nghiêng lạnh lùng, thanh tú của hắn, sống mũi cao thẳng, hàng mi cong dài, nửa khuôn mặt như được vẽ bằng một nét bút liền mạch, sâu lắng, tựa như nét bút đậm nhất trong bức tranh thủy mặc.

Bàn tay thon dài cầm bút, viết gì đó trên giấy Tuyên Thành.

Ta chợt nhớ đến ngày đầu tiên cưỡng hôn Thẩm Túc.

Đó là một buổi chiều nắng đẹp, ta dùng xong bữa trưa ở Đông cung, bị Thẩm Túc túm lại luyện chữ.

"Đừng nhìn ta, nhìn chữ." Thẩm Túc búng nhẹ trán ta, nghiêm mặt dạy dỗ.

"Ồ."

Có lẽ ta trời sinh đã phản nghịch, càng không cho ta nhìn, ta lại càng muốn nhìn.

Ta càng nhìn chằm chằm Thẩm Túc hơn, có thể nói là không rời mắt.

Thẩm Túc bất lực, hắn nói vài câu, nhưng ta nghe không rõ lắm.

Hai mắt nhìn chằm chằm đôi môi dày mỏng vừa phải kia đóng mở.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.