Mê Án Đường Triều

Chương 19: Chương 19





"Cái gì? Huynh vừa nói Nhã Lâm, sao huynh lại biết, huynh rốt cuộc là ai?" Nghe thấy bốn tiếng "Nhã Lâm muội muội", Trần Cẩn Phong vui mừng tới mức trong lòng chàng như có hàng ngàn con sóng đang reo hò, không lẽ người này quen biết Nhã Lâm? Nghĩ đến đây Cẩn Phong đứng bật dậy, lao đến trước án kỉ, đôi mắt nhìn chằm chằm chàng trai: "Nhã Lâm đang ở đâu?"
Thấy dáng vẻ như người mất hồn của Trần Cẩn Phong, chàng trai cười: "Xem ra Nhã Lâm rất quan trọng với huynh.

Huynh đừng nóng vội, ta chẳng quen biết Nhã Lâm nào cả, có điều trong lúc say huynh cứ gọi tên muội ấy, còn nói cái gì mà không được đâu, không muốn lấy người khác, nói mấy câu đại loại thế."
Cái gì? Nói mớ lúc say? Đúng là họa từ rượu mà ra, sau này tốt hơn hết là uống ít đi.

Trần Cẩn Phong nản lòng ngồi trở lại mép giường, bây giờ đến sức để nói chuyện gần như cũng bị rút cạn hết rồi.
"Chuyện huynh với Nhã Lâm là như nào? Nhìn dáng vẻ của huynh rõ ràng rất yêu muội ấy, sao lại đi cưới người khác?" Nam tử vẫn giữ nguyên nụ cười trên mặt, trong trạng thái tinh thần tệ như này, nhìn cách hắn ta cười thật đáng ghét.
Thở dài một tiếng, Trần Cẩn Phong đứng dậy: "Vị huynh đài này, mấy chuyện này hình như không liên quan tới huynh nhưng huynh lại rất có hứng thú, có điều ta không có thời gian cũng chẳng có tâm trạng để quan tâm tới sở thích của huynh, xin cáo từ." Vừa nói xong Trần Cẩn Phong đi thẳng ra cửa, không buồn quay đầu nhìn.
Nam tử áo màu ngó sen nhìn theo bóng Cẩn Phong đi khuất, khoé miệng hắn hơi nhếch lên, hắn quay đầu nhìn ngắm khung cảnh ngoài cửa sổ.

Cảnh sắc bên ngoài thật khiến người ta mê mẩn, chồi non đua nhau vươn mình lớn dậy, trăm hoa khoe sắc, không khí xuân lan tỏa khắp miền.
Ánh mặt trời chói chang nhức mắt, bước đi trên phố, Trần Cẩn Phong không biết phải đi đâu.

Đứng giữa kinh thành phồn hoa đô hội, giữa dòng người qua lại tấp nập, chàng vẫn không hết cảm thấy cô đơn.

Không biết từ lúc nào Trần Cẩn Phong đã bước vào một lâm viên cảnh sắc hoa mĩ.
Trên những cành liễu đã phủ sắc xanh, những chồi non màu lam nhạt nhỏ nhắn xinh xắn như những em bé sơ sinh.

Dưới đất cỏ dại đã mọc từng đám xanh rì.

Hồ nước bên cạnh dường như cũng hòa vào với sắc xuân, những tia nắng lấp lánh nhảy múa trên mặt hồ tĩnh lặng, đáng yêu như những cô thiếu nữ bước vào độ xuân thì.

Một đôi vịt trời đang chơi đùa vui vẻ, thỉnh thoảng chúng lại mổ nhẹ vào cánh nhau để thể hiện sự thân thiết.
Khung cảnh tuyệt đẹp thu hút ánh mắt chàng, nhìn đôi vịt trời kia lòng Cẩn Phong lại dậy sóng.

Đến cầm thú còn có thể tự do kết đi, sống vui vẻ bên nhau mà con người lại phải chịu đủ loại bó buộc thậm chí còn phải kết tóc xe tơ chung sống cả đời với người mình không yêu, đó là một việc thật đáng sợ.

Giá mà bản thân có thể biến thành một con trong đôi vịt kia thì tốt biết bao.
"Tìm kiếm một nửa của mình không dễ dàng, nhưng khi đã tìm được rồi thì nhất định không được buông tay."
Nghe thấy giọng nói, Trần Cẩn Phong quay đầu lại nhìn, nam tử này tuy không cao nhưng trông vô cùng nhanh nhẹn, đặc biệt là đôi mắt nhanh nhạy, sắc bén tạo một cảm giác phong tình rất lạ.


Chiếc áo màu thiên thanh khoác trên người chàng trai trông vô cùng tiêu sái, mang khí khái anh hùng.
"Nói vậy huynh đã tìm được một nửa của mình?" Trần Cẩn Phong mỉm cười hỏi.
"Đương nhiên rồi." Một chút ngại ngùng thoáng qua trên gương mặt tuấn tú, chàng trai cúi đầu cười khẽ.
"Tại hạ xin được chúc mừng huynh." Nói xong Cẩn Phong chắp tay chào, quay người rời đi.
"Đứng lại, ta chưa cho huynh đi sao huynh đã đi rồi." Nam tử hơi nghiêng đầu, nhìn Cẩn Phong nói.
Cẩn Phong quay lại: "Không biết vị huynh đài đây có gì muốn chỉ giáo?"
Nam tử này hỏi mặt đằng trả lời một nẻo: "Huynh đã tìm được nửa kia của mình chưa?"
Trần Cẩn Phong không biết trong lòng anh ta đang nghĩ gì, chàng chỉ có thể tạm thời ứng phó với người này: "Việc này thì có liên quan gì tới công tử?"
"Ta muốn nghe."
"Nhưng tại hạ không muốn nói." Trần Cẩn Phong nghi hoặc nhìn y, nam tử này sao lại hứng thú với chuyện đó vậy.
"Huynh không muốn nói cũng được, huynh có thể hỏi ta."
Trần Cẩn Phong khoanh tay trước ngực, nhìn xuống mặt hồ: "Không biết nửa kia của công tử là nam hay nữ."
"Ngươi, ngươi.." Nam tử giậm mạnh chân, tức giận đến mức méo mó mặt mày.
"Hahahaha.." Trần Cẩn Phong cười lớn: "Công tử, nếu đã tìm được rồi sao còn phải một mình đứng bên hồ ngắm vịt trời rồi buông câu cảm khái."
"Hừ, ngươi còn dám cười nhạo ta." Nam tử ngẩng đầu lên, nét mặt sa sầm.

"Bản công tử không thèm chấp với ngươi, ta muốn thế nào thì sẽ như thế." Nói đoạn nam tử cũng bắt chước Cẩn Phong khoanh hai tay lại.
"Được rồi, công tử có sở thích như thế thì xin mời huynh tiếp tục, tại hạ thất lễ rồi." Trần Cẩn Phong chắp tay thi lễ rồi nhanh chóng rời đi.
"Này, ngươi đứng lại, bản công..

tử có chuyện muốn nói, tên khốn này." Trần Cẩn Phong không dừng bước, mặc cho vị công tử sau lưng hét đến khản tiếng.
Đại sảnh nhà trọ Duyệt Lai

Vừa bước vào đại sảnh, Trần Cẩn Phong liền bị tiểu nhị của quán giữ lại: "Trần nguyên gia, ngài cuối cùng cũng về rồi.

Bên đó có mấy vị quan gia chờ ngài suốt một ngày trời."
"Chờ ta?" Theo hướng tiểu nhị chỉ, Trần Cẩn Phong nhìn thấy mấy nam tử mặc vệ phục đang nhìn về hướng này.

Trông thấy Trần Cẩn Phong họ liền đi tới: "Trần Trạng nguyên, phụng theo ý chỉ của Hoàng thượng, đặc biệt sắp xếp cho ngài ở tại biệt uyển, đồ đạc của ngài đã được thu dọn xong xuôi, chúng ta đi được rồi."
"Ở biệt uyển? Không phải các sĩ tử đều vẫn ở lại nhà trọ sao?" Trần Cẩn Phong hơi bất ngờ, xem ra từ lần chỉ hôn tại Phù Dung viên, Hoàng thượng đã có ý nghi ngờ ta, bây giờ đã bắt đầu nghĩ kế sách để khống chế ta rồi.

"Nhận được sự hậu ái của Hoàng thượng, Cẩn Phong cảm động đến rơi nước mắt, có điều sắp rời nhà trọ lại chưa từ biệt bằng hữu, xin các vị hãy về trước, qua đêm nay ngày mai Cẩn Phong sẽ tự mình tới." Nói xong Trần Cẩn Phong bước về phía phòng trọ lầu hai.
Mấy người thị vệ nhanh chóng chặn lối đi lên: "Xin dừng bước, Hoàng thượng hạ lệnh, thuộc hạ không dám tự mình làm chủ, xin Trần Trạng nguyên đừng làm khó, hãy cùng đi với bọn thuộc hạ."
"Nếu đã như vậy xin đợi một lát, tại hạ đi từ biệt bằng hữu được không?" Trần Cẩn Phong biết mình có nói thế nào cũng không có tác dụng gì, tốt hơn vẫn nên đi cùng họ.
"Được, thuộc hạ chờ ngài ở đại sảnh." Nói đoạn mấy người thị vệ nhanh chóng nhường đường.
Trần Cẩn Phong bước vào phòng Trương Liên Chi, vừa tới cửa Trương Liên Chi vội lao đến nắm chặt cánh tay chàng: "Cẩn Phong, đệ đi đâu vậy, ta với Kính Dư lo muốn chết.

Nghe nói mấy thị vệ dưới kia đến tìm đệ, bọn ta còn tưởng đệ gặp phải chuyện gì rồi."
"Hoàng thượng muốn ban hôn cho An Ninh công chúa và ta." Trần Cẩn Phong bình tĩnh trả lời..


— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.