Nửa đêm, Trần Cẩn Phong, Tiểu Đào đã ngồi chờ ở đại điện cung Dịch Đình. Theo thông báo từ thái giám chấp sự ban nãy, Hoàng thượng Lý Long Cơ đang nghị sự tại điện Tử Thần cung Đại Minh, chỉ chờ tuyên chỉ diện thánh.
Nhìn biểu cảm của ai cũng căng thẳng, Tiểu Đào mơ hồ cảm nhận được có chuyện. Nàng hỏi Trần Cẩn Phong đang kế bên mình: "Phong thiếu gia, muộn thế này rồi liệu có phải xảy ra chuyện gì không?"
Trần Cẩn Phong bình tĩnh, nhỏ giọng đáp: "Chắc là sắp phải hành động rồi."
Hai người đang thì thầm to nhỏ thì một thái giám bước vào.
"Trần đại nhân, Hoàng thượng triệu kiến, mời đại nhân nhanh chóng vào cung."
"Phiền công công dẫn đường." Trần Cẩn Phong lịch sự nói.
Tiểu Đào nhìn công công dẫn đường, rồi lại quay sang hỏi Trần Cẩn Phong: "Có cần nói một tiếng với Nhã Lâm tỉ tỉ không?"
"Không cần, để muội ấy nghỉ ngơi đi." Trần Cẩn Phong lắc đầu, ánh mắt đầy vẻ tiếc nuối: "Nếu như đến sáng mà ta vẫn chưa về thì muội cứ bảo muội ấy đừng lo lắng."
Tiểu Đào ngoan ngoãn gật đầu.
* * *
Điện Tử Thần cung Đại Minh.
Dù đêm đã khuya, trong điện Tử Thần đèn đuốc vẫn sáng trưng. Người ngồi trên ngai vàng mày kiếm mắt sáng, ngũ quan anh tuấn, khí chất bất phàm. Bên cạnh ngai vàng là một nữ tử tôn quý, tuy không lên tiếng nhưng vẫn toát ra vẻ uy nghiêm. Hai bên có mấy triều thần đang đứng, từ ánh mắt họ có thể cảm nhận được vẻ căng thẳng không nói thành lời.
Bỗng bên ngoài có tiếng của thái giám chấp sự: "Bẩm Hoàng thượng, Trần Cẩn Phong đại nhân đã tới."
"Tuyên." Lý Long Cơ đứng lên, bước tới trung tâm đại điện.
Trần Cẩn Phong vừa bước vào trong điện, bỗng cảm nhận được một bầu không khí kì lạ. Chàng quỳ xuống trước mặt Hoàng thượng: "Thần Trần Cẩn Phong khấu kiến Hoàng thượng, Thái Bình công chúa."
"Mau đứng lên." Lý Long Cơ nói.
Trần Cẩn Phong liếc nhìn hai bên, lập tức hiểu ra vấn đề. Bên trong điện Tử Thần có Lập Tiết quận vương Tiết Sùng Giản, Binh bộ Thượng thư Quách Nguyên Chấn, Hữu Tán kỵ thường thị Giả Ưng Phúc, Tể tướng Sầm Hi, Tiêu Chí Chung.
Thái Bình công chúa mở lời: "Chúng ta đều biết Võ Tiêu đại nhân, Lương Càn đại nhân, Dương Thuyên Dĩ đại nhiên bị ám sát trong lúc thượng triều. Hoàng chất đã dốc lòng điều tra, cuối cùng tra ra được đây là hành động của dư nghiệt Vi thị nên hôm nay triệu mọi người tới đây cùng nhau bàn bạc vấn đề."
Các tướng lĩnh nghe được lời công chúa đều gật đầu.
Đôi mày kiếm của Lý Long Cơ hơi nhíu lại: "Vụ án trẫm và cô cô bị hành thích tại Ngự hoa viên khiến trẫm mất đi Ngự tiền thị vệ Võ Dương. Dư đảng này quá đỗi ngông cuồng, nếu như không diệt trừ ắt để lại đại họa cho Đại Đường ta. Nay trẫm triệu mọi người tới, có kiến giải nào về vấn đề diệt Vi này không?"
"Tuy dư nghiệt Vi thị vô cùng đáng hận nhưng nếu chúng ta hành động hấp tấp sẽ cực kì không ổn, thần thấy ta nên tính kế lâu dài thì hơn." Sầm Hi nói.
"Vậy theo Sầm đại nhân thì phải tính kế lâu dài thế nào?" Lý Long Cơ hỏi vặn lại.
Nghe vậy, Võ Tiêu đánh ra nói: "Bẩm Hoàng thượng, địch trong tối, ta ngoài sáng, nếu như hành đội vội vàng thì chẳng phải dâng mỡ đến miệng mèo sao?"
"Đúng vậy." Sầm Hi phụ hóa: "Chuyện này không gấp được."
Lý Long Cơ thấy mọi người phản đối, bèn hỏi Trần Cẩn Phong: "Trần ái khanh, ý kiến của khanh thế nào?"
Trần Cẩn Phong nhìn ánh mắt mong đợi của Lý Long Cơ, biết anh đang tìm người ủng hộ mình, có điều những gì chàng nghĩ hoàn toàn trùng khớp với các đại thần. Thế là chàng không để ý đến ánh nhìn của Hoàng thượng mà nói: "Hoàng thượng, dư nghiệt Vi thị cực kì ngông cuồng, nhưng chỉ trong vài ngày Hoàng thượng đã tìm được hang ổ của chúng, thần cảm thấy chuyện này liệu có uẩn khúc gì không?"
Mọi người nghe vậy đều đồng loạt gật đầu.
"Có uẩn khúc gì?" Thái Bình công chúa đứng bật dậy, ánh nhìn sắc lẹm, bà nói: "So với hồi trước khi Vi thị còn nắm quyền, dư đảng bây giờ chẳng ăn thua gì. Nhưng chính đám người này muốn báo thù thay Vi thị, thậm chí chấp nhận nguy hiểm mà giữa ban ngày ban mặt dám xông vào Ngự hoa viên ám sát Hoàng thượng và bản cung. Lá gan của đám người này không thể xem thường, nếu như để chúng tiếp tục hoành hành thì sao triều đình được yên tâm? Hoàng thượng đã tìm được nơi ẩn náu của chúng, ta thà giết nhầm còn hơn bỏ sót một tên nào."
Nghe Thái Bình công chúa nói vậy, Tiết Sùng Giản đứng ra lên tiếng: "Mẫu thân nói đúng, cùng lắm chỉ giết nhầm chứ có uẩn khúc gì. Nếu không diệt trừ uy phong của đám người này, chúng không biết được chúng ta là ai."
Sầm Hi cũng nói: "Thái Bình công chúa nói rất đúng, quân lực Đại Đường hùng mạnh, dù có âm mưu gì thì đám dư nghiệt Vi thị nhỏ bé đó làm được gì chúng ta? Bọn chúng ngông nghênh cũng chỉ là vin vào lòng trung thành với tội nhân Vi thị, ngoài ra còn làm được gì khác?"
"Hoàng thượng đã quyết định thì chúng thần chỉ biết tuân mệnh." Quách Nguyên Chấn tiếp lời.
Ngoài Trần Cẩn Phong ra, tất cả đại thần đều chung một ý kiến, kế hoạch diệt Vi chính thức bắt đầu.
* * *
Cung Dịch Đình.
Quay lại cung Dịch Đình trời đã tờ mờ sáng. Trần Cẩn Phong rửa ráy qua rồi đến nhà ăn. Sau khi Trần Cẩn Phong đi, Tiểu Đào không chợp mắt chút nào. Nàng đã chuẩn bị xong cơm sáng chờ Trần Cẩn Phong vào ăn.
"Nhã Lâm vẫn chưa dậy sao?" Trần Cẩn Phong nhìn bàn đầy thức ăn thì hỏi.
Tiểu Đào ngồi xuống, lắc đầu.
Hai người đang nói chuyện thì một người đi vào. Gương mặt nàng trắng trẻo nhỏ nhắn, đôi mắt to sáng ngời, mơ màng như sương trên nước.
"Vâng, Phong ca ca sao trông tiều tuỵ thế?" Nhã Lâm tròn xoe mắt, trong mắt nàng đầy vẻ đau lòng.
Trần Cẩn Phong vuốt nhẹ mặt, mỉm cười: "Không sao đâu, ta thức khuya thôi. Nào, chúng ta ăn đi." Nói đoạn chàng nắm tay Nhã Lâm kéo nàng ngồi xuống cạnh mình. Đôi tay nàng như không có xương, mềm mại non nớt vô cùng.
Ngồi xuống cạnh bàn, Nhã Lâm cúi đầu ăn trong im lặng. Trần Cẩn Phong thấy nàng đờ đẫn thì bật cười: "Nhã Lâm, muội có tâm sự gì sao?"
Nghe thế, Nhã Lâm vội ngẩng đầu, nở nụ cười: "Không có gì đâu Phong ca ca." Lát sau nàng lại hỏi: "Nửa đêm huynh vào cung gặp Hoàng thượng là vì có chuyện gì sao?"
Trần Cẩn Phong chỉ cười: "Ta cứ tưởng muội ngủ rồi, hóa ra muội biết hết à." Sau đó chàng không nói gì nữa.
Nhã Lâm thấy thế, tự biết Trần Cẩn Phong không tiện nói nên cũng không hỏi gì.
Thức trắng một đêm, Trần Cẩn Phong ngủ bù một ngày, đến chạng vạng chàng mới bừng tỉnh từ cơn mơ, mơ hồ cảm thấy có một người đang ngồi bên giường. Chàng mở mắt ra, thấy Nhã Lâm đang ngồi bên giường nhìn mình, dáng vẻ như người mất hồn.
"Có chuyện gì sao?" Trần Cẩn Phong nhìn thấy là nàng thì nở nụ cười tươi rói.
Nhã Lâm chỉ thở dài, đứng dậy nói: "Muội tưởng Phong ca ca coi muội là tri kỉ, nhưng không ngờ chuyện gì huynh cũng nói với Tiểu Đào mà không nói cho muội. Rõ ràng huynh thân với Tiểu Đào hơn muội, cũng không trách được, xét cho cùng muội cũng không xứng làm người được Phong ca ca thương yêu."