Mê Án Đường Triều

Chương 130: Có tiếp khách không?



"Ngươi nói xem ta định làm gì?" Nữ tử hơi ngẩng đầu lên, ghé sát môi vào tai Trần Cẩn Phong, nhỏ giọng nỉ non. Đây không phải nữ tử áo xanh hôm qua sao? Một mùi hương ẩm ướt kề sát bên tai chàng, khiến chàng cảm thấy ngứa ngáy khó chịu.

"Mau tránh ra, sao lại có thể vô lý như thế." Trần Cẩn Phong tức giận.

"Đám nam nhân thối các ngươi chỉ biết giả vờ giả vịt, bình thường trèo được lên giường của bản cô nương sao đều thay đổi hết thế?" Nữ tử dùng ngón trỏ vuốt ve mặt Trần Cẩn Phong, nhưng không ngờ hành động đó lại càng khiến chàng cảm thấy hoang mang. Chàng mặc kệ hai chân tê rần, chàng đẩy mạnh nữ tử, đứng dậy định chạy đi thì sau lưng truyền tới giọng nói của gã miệng méo: "Người đẹp, sao lại chạy ra đây rồi?"

"Ui da, món hàng thế này mà lại nuôi ở hậu viện, quá đáng tiếc." Nữ tử nói xong thì ưỡn ẹo bước vào sảnh.

"Đồ lười biếng, ngươi xem bây giờ đã là lúc nào rồi mà còn có tâm trạng ở đây ve vãn, nhanh đi giúp các cô nương đổ dạ hương." Gã miệng méo vừa nói vừa tung chân đạp mạnh lên người Trần Cẩn Phong.

Phải nhịn. Trần Cẩn Phong biết bây giờ không phải lúc để nổi giận, chàng phủi bụi đất dính trên người rồi đi theo gã miệng méo vào đại sảnh.

"Ngươi nhìn cho kĩ." Gã miệng méo nói: "Đại sảnh có tổng hai tầng, các phòng xung quanh tầng một là nơi ở của các cô nương, tổng có ba mươi lăm phòng. Trên tầng hai chỉ có ba phòng, trong đó một phòng để tú bà ở đây ở, một phòng để khách quý sử dụng."

"Vậy còn một phòng nữa thì sao?"

Sắc mặt gã miệng méo thay đổi: "Những cái không nên biết thì đừng hỏi. Công việc mỗi ngày của ngươi là sáng dậy sớm giúp các cô nương và tú bà đổ dạ hương sau đó thì đi giặt sạch sẽ y phục mà các cô nương làm bẩn, ngoài ra còn có quét dọn sân vườn bên ngoài."



"Thế còn vệ sinh trong sảnh thì sao?"

"Cái này không cần ngươi lo, tự có người làm." Gã miệng méo nói.

Đúng vào lúc này có bốn năm cô bé khoảng mười một, mười hai tuổi đang nói cười vui vẻ chạy vào trong sảnh, vừa nhìn thấy gã miệng méo thì lập tức yên lặng, cung kính nói: "Lý đại gia."

"Các ngươi đang làm gì thế, còn không mau đi quét dọn phòng ốc? Cả ngày chỉ biết cười hi hi ha ha, cẩn thận ta đánh què chân."

Hai cô bé nghe thấy vậy thì đều sợ run cầm cập, không dám ở lại thêm một giây phút nào mà mỗi người tự chạy vào một căn phòng.

"Ngươi cũng thế, nhanh đi đi." Gã miệng méo quay sang quát Trần Cẩn Phong.

Đường đường là một Trạng nguyên gia mà phải ẩn nấp trong Thuý Phân lâu giúp các cô nương đổ dạ hương, giặt quần áo. Bị đồn ra ngoài sẽ bị người ta cười nhạo đến chết, mỗi ngày Trần Cẩn Phong đều phải đối diện với những ánh nhìn trâm chọc độc ác, thực sự rất khó chịu. Ai bảo da mặt chàng mỏng chứ, nhưng cứ nghĩ đến Nhã Lâm thì mọi sự hi sinh đều là xứng đáng.

Nhiều ngày trôi qua, chàng cũng dần biết được rất nhiều chuyện ở Thuý Phân lâu.

Thuý Phân lâu có tổng cộng hai mươi mốt cô nương, nữ tử áo xanh mà hôm đó chàng gặp tên là Lệ Quyên. Lệ Quyện là một nữ tử khá phóng túng, ngày nào cũng nhân lúc Trần Cẩn Phong vào phòng cô ta, cô ta cũng đều bày trò chọc ghẹo.

Hôm nay, Trần Cẩn Phong vẫn áng chừng thời gian các cô nương thức dậy để đến gõ cửa phòng Lệ Quyên.

"Cô nương, tôi đến đổ dạ hương." Trần Cẩn Phong vừa gõ cửa vừa gọi.

"Vào đi." Trong phòng truyền ra giọng nói đầy mê hoặc.

Trần Cẩn Phong nghe thấy câu trả lời thì đẩy cửa bước vào. Thấy chàng bước vào, Lệ Quyên nũng nịu nhìn chàng trai anh tuấn trước mặt, nhẹ nhàng lả lướt đến bên cạnh chàng, cất giọng hỏi: "Đến đây nhiều ngày rồi, cũng nên để ta biết gốc gác của ngươi chứ." Nói đoạn cô ta nhấc ngón tay xinh đẹp thon dài, ngón tay được sơn màu hoa đào của mình chạm nhẹ lên y phục Trần Cẩn Phong, mân mê một lượt từ trên xuống dưới. Cô ta hơi nheo đôi mắt phượng lại, thở nhẹ một hơi lên gương mặt đang nhễ nhại mồ hôi của Trần Cẩn Phong.



Trần Cẩn Phong ra vẻ ghét bỏ né xanh một bên, chàng cầm dạ hương lên chuẩn bị đi ra khỏi cửa. Lệ Quyên phất nhẹ tay áo, cô ta vòng qua chặn đường chàng: "Tại sao không trả lời ta? Đã vào rồi thì ngồi lại một lát rồi hẵn đi." Nói xong, Lệ Quyên nhẹ giữ lấy cánh tay Trần Cẩn Phong, kéo chàng vào lại phòng một cách dịu dàng. Ngay lập tức Trần Cẩn Phong đỏ mặt tía tai, nhận ra nữ tử này không khác gì một dây leo cứ bám chặt lấy chàng.

"Lệ Quyên cô cương, xin cô hãy tự trọng." Trần Cẩn Phong bắt đầu bực mình.

"Tự trọng?" Lệ Quyên bật cười, cô ta nhướn đôi mắt xinh đẹp lên: "Làm cái nghề này như bọn ta mà còn nhắc đến hai chữ tự trọng sao? Ngươi cứ né tránh ta như vậy có phải là vì ghét bỏ ta là một nữ tử thanh lâu không?"

"Lệ Quyên cô nương, tại hạ hoàn toàn không dám có suy nghĩ thế này."

"Vậy tại sao ta bảo ngươi ngồi lại lại khó như thế?" Nói đoạn, Lệ Quyên lại nhẹ nhàng bước tới, trong mắt đong đầy ý cười: "Ngồi một lúc cũng chẳng làm ngươi mất đi sợi lông nào."

Trần Cẩn Phong vội vàng khước từ: "Tại hạ còn rất nhiều việc phải làm, không thể làm lãng phí thời gian với cô nương được, xin cáo từ." Nói xong chàng nhanh chóng tách khỏi Lệ Quyên rồi chạy ra ngoài.

"Ngươi.." Lệ Quyên nhìn theo chàng với ánh mắt tức giận, nhưng trông thấy bóng lưng đầy khí khái của Trần Cẩn Phong, khoé miệng lại bất giác lộ ra một nụ cười.

* * *

Trần Cẩn Phong chạy được ra khỏi phòng Lệ Quyên rồi mới cảm thấy cơ thể nòng hừng hực. Chàng đưa tay lau những giọt mồ hôi lấm tấm trên trán sau đó thở dài một hơi.

"Tên nhãi nhép nhà ngươi dám không nghe lời ta?" Trần Cẩn Phong đang định đi thì chợt nghe thấy bên ngoài có tiếng tên miệng méo quát tháo và tiếng bé gái khóc lóc. Chàng suy nghĩ một lát rồi đi ra ngoài.

Ở tiền viện bên ngoài sảnh có khoảng năm sáu bé gái, lớn thì khoảng mười bốn mười lăm tuổi, bé thì mới khoảng bày tám tuổi. Gã miệng méo đang vung roi tạo ra tiếng động, bên cạnh là một cô bé khoảng mười bốn mười lăm tuổi, cô bé đang run lên bần bật, ánh mắt cô bé nhìn về phía tú bà đang đứng cười khẩy đong đầy bất lực và đáng thương.

"Ngươi nói đi, có nghe lời hay không?" Gã miệng méo lại vung roi lên cao rồi đập mạnh xuống bên cạnh người cô bé.

Đột nhiên nhìn thấy cây roi lao xuống, cô bé hét lên rồi rụt cổ lại, hai tay giơ cao, cơ thể co rúm lại.



"Lý đại gia, xin ngài hãy tha cho tôi." Cô bé quỳ trước mặt gã miệng méo, nước mắt lưng tròng, dùng bàn tay non nớt của mình nắm lấy gấu quần hắn.

"Tiểu Lan à, vào Thuý Phân lâu của bọn ta thì không có chuyện tha hay không tha, nếu muốn ăn ngon mặt đẹp thì hãy học theo các cô nương trong lâu đi, ma ma sẽ không bạc đãi ngươi." Tú bà cười lớn, bước đến trước mặt cô bé rồi nhẹ nhàng đỡ cô bé dậy.

"Ma ma, Lý đại gia, lúc đầu cha tôi gửi tôi vào đây chẳng phải nói chỉ làm nha hoàn sai vặt thôi sao, không được nói lời mà không giữ lời như vậy chứ."

Tiểu Lan khẩn cầu tú bà như thể đang mong chờ một tia hi vọng không thể xảy ra.

"Tiểu Lan, ngươi không được như thế, lúc đầu khi cha ngươi đưa ngươi vào cũng đâu có nói là không làm việc này đâu." Tú bà nhướn mày, nói tiếp: "Hơn nữa ngươi là nữ giới, ngoài làm việc này thì ngươi còn làm được gì nữa, ngươi tưởng mình là Nguyệt Tiên Hồng sao?"

Nghe đến cái tên này, lập tức Trần Cẩn Phong cảm thấy như bị thiêu đốt. Tú bà rõ ràng đã nói dối, chẳng phải bà ta nói không có người nào là Nguyệt Tiên Hồng sao, mà lúc này chính cái tên Nguyệt Tiên Hồng được thốt ra từ miệng bà ta, còn có thể là giả được sao? Trần Cẩn Phong rất muốn xông đến hỏi cho rõ ràng về Nguyệt Tiên Hồng, nhưng sau khi nghĩ lại, nếu như tú bà đã không muốn cho người khác biết về Nguyệt tiên Hồng thì e là bây giờ có hỏi bà ta, bà ta cũng không chịu nói gì cả. Phải chờ đợi cơ hội rồi hành sự sau vậy!

Gã miệng méo khịt mũi: "Xem ra ngươi không uống rượu mừng mà lại muốn uống rượu phạt nhỉ." Nói đoạn gã đạp mạnh chân lên bụng Tiểu Lan. Lập tức Tiểu Lan đau đớn nằm vật ra đất, biểu cảm vô cùng đau khổ.

"Có tiếp khách không?" Gã miệng méo hỏi.

"Không tiếp."
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.