Tinh thần của Tiểu Thiến đã tốt lên nhiều, sau khi uống hết một bát thuốc, nhìn thấy bốn người Lý Kính Dư, Trần Cẩn Phong, Trương Liên Chi và Võ Dương đứng bên giường, Tiểu Thiến lại nhắm mắt giả vờ ngủ.
"Theo lí mà nói thì bốn đại nam nhân như bọn ta không tiện vào khuê phòng của nữ tử, nhưng cô đang mang tội. Vốn dĩ phải xét xử trông công đường, niệm tình cô đang bị thương nên ta sẽ thẩm vấn cô tại đây." Lý Kính Dư nói: "Chúng ta đã điều tra ra được thân phận thực sự của Phàn Nghiêm, ông ấy chính là một trong năm đại thần bị vu hại – Hoàn Ngạn Phạm."
Nhìn biểu cảm của Tiểu Thiến, Trần Cẩn Phong có thể thấy được cô ấy rất ngạc nhiên. Để đánh bại phòng tuyển tâm lí của Tiểu Thiến, mấy người bọn họ thuật lại một lượt kết quả phân tích cho Tiểu Thiến nghe rồi chờ đợi phản ứng của cô ấy.
Hồi lâu sau, Tiểu Thiến nở nụ cười, chậm rãi ngồi dậy, nhưng vết thương đau đớn khiến cô ấy cắn chặt răng, trên trán lấm tấm mồ hôi. Những giọt mồ hôi chảy xuống dưới hai gò má trắng nõn của Tiểu Thiến, quyện vào cùng lớp phấn, làm nhòe đi lớp trang điểm tỉ mỉ của Tiểu Thiến. "Tại ta đánh giá thấp đối thủ mới khiến các người đạt được mục đích. Hôm đó sau khi Phàn Tam Nhi sát hại Phàn Nghiêm có từng đến tìm ta.." Tiểu Thiến chậm rãi hồi tưởng lại tình cảnh hôm ấy..
"Cộc cộc cộc." Tiếng gõ cửa dồn dập vang lên bên ngoài cửa phòng Tiểu Thiến.
Vừa mở cửa ra nhìn đã thấy sắc mặt Phàn Tam Nhi trắng bệch, trên trán nhễ nhại mồ hôi.
"Huynh bị sao thế?" Tiểu Thiến vội kéo Phàn Tam Nhi vào trong phòng, rồi lại ngó ra ngoài để xác nhận xem có ai khác không.
"Ta, ta giết rồi." Nói xong, Phàn Tam Nhi ngã khuỵu xuống chiếc ghế trong phòng, khuỷu tay đặt trên bàn, hai tay ôm đầu.
"Tại sao huynh lại kém cỏi thế này, trước đây huynh từng giết nhiều người như thế nhưng có bao giờ ta thấy huynh thế này đâu. Rốt cuộc huynh bị làm sao?"
Không hỏi thì thôi, vừa nghe thấy vậy Phàn Tam Nhi liền khóc nấc lên.
"Đừng khóc nữa, cẩn thận có người nghe thấy." Tiểu Thiến vội ra hiệu cho Phàn Tam Nhi ngậm miệng lại. Phàn Tam Nhi bụm chặt miệng, cố gắng kìm nén nhưng nước mắt vẫn như những hạt châu bị đứt khỏi dây không ngừng rơi xuống. Nước mắt rơi xuống bàn, chẳng mấy chốc đã tạo thành một vũng nước nhỏ.
Khi tâm trạng đã bình ổn lại, Phàn Tam Nhi mới mở lời, nhưng giọng nói lại vô cùng buồn bã: "Mặc dù chỉ sống cùng nhau một năm nhưng cha đối xử với ta không khác gì con ruột. Sau khi cha mẹ chết lúc ta còn nhỏ, ta chưa từng được cảm nhận qua tình yêu thương thế này. Một năm nay cha dạy ta học chữ, dạy ta cách làm người, trái tim sắt đá từng chút một được ông ấy cảm hóa. Mặc dù đóng giả làm ăn xin nhưng ta luôn nghĩ nếu cứ thế này cả đời cũng tốt biết mấy. Nhưng ngày hôm nay cuối cùng cũng đến. Khi nhận được mệnh lệnh, phản ứng đầu tiên của ta là hi vọng bản thân có thể chết thay cho ông ấy nhưng ta không thể, ta vẫn phải đền mạng, đền một cái mạng mà ta còn nợ. Tiểu Thiến, cô có hiểu được cảm giác giết chết người thân yêu nhất của mình không?" Bất chợt Phàn Tam Nhi không kiềm chế được cảm xúc, muốn ngăn mình khóc nhưng lại không làm được, cổ họng phát ra những tiếng nghẹn ngào kì lạ.
"Phàn Tam Nhi, tại sao huynh lại hồ đồ như vậy, rõ biết Phàn Nghiêm là mục tiêu hành động của mình mà còn để nảy sinh tình cảm với ông ta. Huynh cũng biết đây là điều tối kị nhất của sát thủ mà." Tiểu Thiến lên giọng quở trách.
"Sao ta không biết được chứ. Mỗi ngày sống cùng nhau lâu như vậy, nghĩ một ngày nào đó ông ấy sẽ chết trong tay mình nên luôn muốn đối xử với ông ấy tốt một chút để khi ra tay sẽ không quá áy náy. Nhưng không ngờ càng đối tốt với ông ấy, càng không ra tay được." Phàn Tam Nhi mở to đôi mắt đỏ hoe, cổ họng như bị kẹt thứ gì đó. "Cô biết không, ta mãi không thể quên vẻ mặt trước khi chết của cha, khi ta đánh gậy đầu tiên, ông ấy kinh ngạc nhìn ta, trong mắt toàn sự hoảng sợ. Lúc đó ta chỉ muốn vứt gậy đi cho xong, nhưng ta không thể. Ông ấy cứ nhìn khiến ta cũng sởn tóc gáy. Chắc ông ấy không ngờ người mình coi như con trai lại hại chết ông ấy. Sau đó, sau đó.."
"Sao đó thì sao?" Tiểu Thiến cảm thấy bực mình vì sự yếu đuối của Phàn Tam Nhi.
"Sau đó thì ta phát điên." Phàn Tam Nhi cười một cách cuồng dại: "Đúng, ta phát điên, ta nhắm mắt lại rồi điên cuồng đánh vào người ông ấy, điên cuồng thực hiện thủ đoạn giết người. Cha sẽ mãi mãi không tha thứ cho ta, mãi mãi không." Nước mắt giàn giụa trên mặt Phàn Tam Nhi, tiếng cười ngột ngạt còn đáng sợ hơn tiếng khóc. Khóe miệng đang nhếch lên dần sụi xuống, để mặc cho nước mắt mặn chát chạy vào trong miệng.
* * * Quay về thực tại, Tiểu Thiến thất thần nói: "Hẳn các người muốn hỏi tạo sao không chọn cách giết người khác mà cứ phải dùng gậy đánh. Thực ra có hai nguyên nhân, một là để làm lệch hướng suy nghĩ của các người, khiến các người cảm thấy Phàn Tam Nhi là người ít có khả năng trở thành hung thủ nhất, nguyên nhân thứ hai là để các người tập trung phân tích tình tiết vụ án, từ đó giúp Phàn Tam Nhi không bị tình nghi."
"Các người thật tàn nhẫn." Trần Cẩn Phong lạnh lùng nói: "Vì mục đích của mình mà nhẫn tâm hi sinh tính mạng của người khác."
"Tàn nhẫn?" Tiểu Thiến giễu cợt: "Ngài có biết cái gì mới là tàn nhẫn thực sự không, ngài đã từng nhìn thấy tàn nhẫn thực sự như thế nào chưa? Chưa, ngài chưa từng. Nếu như không tàn nhẫn thì sao làm được việc lớn."
"Vậy rốt cuộc ai là người đứng sau điều khiển các người?" Trần Cẩn Phong hỏi.
"Ngài thông minh như thế mà còn phải hỏi sao? Đã phân tích được hết thảy thì hỏi câu này có hơi thừa nhỉ?" Tiểu Thiến lạnh lùng đáp.
"Võ Tam Tư? Vi Hoàng hậu? An Lạc công chúa?" Lý Kính Dư hỏi: "Là ai trong những người này?"
Tiểu Thiến cúi đầu không nói gì, bốn người đàn ông trước mặt không hề có ý định rời đi.
Một lúc lâu sau, Tiểu Thiến hé mắt nhìn, tầm mắt chạm đến khóm hoa được thêu xinh xắn trên màn che: "Là Vi Hoàng hậu." Nói xong mấy chữ đó, Tiểu Thiến thở dài: "Ta biết dù ta có khai ra người đứng sau mọi chuyện, các người cũng sẽ không tha cho ta. Ta chỉ có một thỉnh cầu thôi, hãy để ta ngủ thêm một giấc nữa."
Lần thứ hai mở mắt ra, bên giường đã không còn bốn bóng người ấy nữa. Tiểu Thiến khẽ than thở rồi lại nhắm nghiền mắt lại: "Có lẽ trời sắp sáng rồi."
* * *
Bên ngoài phòng Tiểu Thiến.
Bốn người Trần Cẩn Phong bước đi trên con đường nhỏ dẫn đến thư phòng, biểu cảm trên mặt ai cũng vô cùng nghiêm nghị.
"Một vụ án nhỏ bé lại liên quan đến lắm thứ thế này, ta thực sự bắt đầu nản lòng với chốn quan trường rồi." Lý Kính Dư thở dài sườn sượt.
"Quan trường tăm tối, mặc dù chúng ta không làm gì được nhưng sự xuất hiện của chúng ta cũng giống như dòng suối trong đổ vào vũng nước đục đó vậy. Đừng nản lòng quá." Trương Liên Chi an ủi.
"Chỉ sợ là dòng suối trong cũng sẽ bị vũng nước đục vấy bẩn thôi." Trần Cẩn Phong nói xa xăm.
Trương Liên Chi nghe vậy liền đỏ mặt, anh quay đầu lại, bắt đầu đánh trống lảng.
Mấy người đang nói chuyện thì từ đằng xa có một bóng người chạy tới. Người này mặc đồng phục nha dịch, khi chạy tới gần, bèn thưa: "Lý đại nhân, thánh chỉ tới rồi ạ."