Tống Quân Di còn chưa kịp tiêu hoá những lời nói vừa rồi của Tề Minh, trong bụng lại truyền đến một trận đau như điên cuồng, kéo theo tâm trí rối bời của y. Y cong người dùng một tay ấn lên vòng bụng cao ngất, dồn sức lực xuống thân dưới, nỗ lực đẩy đứa bé ra ngoài. Sau nỗ lực không ngừng nghỉ của Tống Quân Di, Tề Minh đã có thể thấy được cái đầu nhỏ đang nhấp nhô lộ ra ngoài. Hắn vội vàng an ủi Tống Quân Di. "Con chúng ta có lẽ là một đứa bé mập mạp, ta thấy đầu nó rồi. Ngươi cố gắng thêm chút nữa, Quân Di." Hắn dùng tay đỡ lấy vòng đầu của hài tử, tránh cho đứa bé lọt ra sẽ rơi xuống đất.
Đôi con ngươi như ngọc lưu ly của Tống Quân Di tràn ngập nước mắt, không rõ là do đau đớn hay do đã gạt đi được vướng mắc trong lòng, y hít một hơi dài rồi dùng hết sức lực vào phần bụng dưới đẩy đứa trẻ ra ngoài. Sự đau đớn bùng nổ, y vốn luôn cố gắng kìm nén, lúc này dường như đã không thể chịu đựng thêm được nữa, phát ra một tiếng kêu nghẹn ngào. "Ahhh...."
Lặp lại như vậy mấy lần, đứa bé vẫn kẹt lại, không nhúc nhích thêm nữa. Trải qua cả một ngày đêm lo lắng trốn chạy, lại vì cơn đau kéo dài, lúc này thân thể Tống Quân Di đã đạt cực hạn, hơi thở cũng yếu đi rất nhiều. Tề Minh nắm lấy tay y, hôn lên mu bàn tay đầy máu.
"Quân Di, cố lên chút nữa là có thể thấy được con rồi." Hắn nói.
Tống Quân Di nghe Tề Minh cổ vũ như vậy, y thực sự muốn dùng sức, nhưng sức lực cạn kiệt, màu môi cũng trắng bệch, chỉ có thể bất lực hướng về phía Tề Minh run rẩy lắc đầu, khoé mắt cũng trượt ra một giọt sương trong suốt.
Tề Minh dùng ngón tay thon dài gạt đi giọt nước mắt lăn dài trên má, biết y thật sự không còn sức lực, bàn tay to đưa lên sờ lên bụng y. Cái bụng to tròn, trĩu nặng xuống dưới, mỗi lần co thắt lại cứng lại đỏ lên, phần bụng dưới rắn như đá. Tề Minh xoa nhẹ vài vòng, lại ấn vào phía trên, muốn thử xem vị trí đứa bé, lại nghe thấy Tống Quân Di nức nở: "Đau quá." Hắn cảm thấy lòng mình đau như cắt, nơi này hoang dã, chẳng có thuốc, nước hay đồ ăn giúp y bổ sung sức lực, chỉ có thể dựa vào sức chịu đựng của chính y. Tề Minh đổi vị trí, ôm lấy y, để y dựa sát vào thân thể hắn, hôn nhẹ lên trán y nhẹ giọng nói:
"Quân Di, đừng bỏ cuộc, chúng ta nghỉ một chốc lát, ta giúp ngươi xoa bụng. Đợi chút nữa có cơn đau, ngươi cố gắng dùng sức, ta giúp ngươi đẩy đứa bé xuống."
Ánh mắt Tống Quân Di lúc này đã có chút mơ hồ, nhẹ nhàng gật đầu, y tựa đầu vào vòng ngực vững trãi của Tề Minh, cảm nhận hơi ấm từ cơ thể hắn. Bàn tay Tề Minh vẫn xoe nhẹ phần thắt lưng của Tống Quân Di, giúp y bớt đi cảm giác khó chịu.
Lúc này, y mới nhẹ nhẹ nhàng thở ra, cúi đầu hỏi: "Tề Minh, những lời ngươi nói lúc nãy là sự thật sao?"
Tề Minh nghe y hỏi, có chút ngẩn ra, nhất thời không hiểu được ý y.
Giọng nói yếu ớt của Tống Quân Di lại vang lên bên tai.
"Đứa bé này thật sự là cốt nhục của chúng ta sao?"
Tề Minh suy nghĩ một lát, hắn xoay người, để Tống Quân Di đối diện với mình, dùng ánh mắt kiên định mà nhìn y, mỉm cười.
"Quân Di, ta đã bao giờ lừa ngươi chưa. Đêm đó ngươi say, thần trí không rõ. Là ta đưa ngươi trở về."
Tống Quân Di chăm chú nhìn hắn, liền bắt gặp ánh mắt kiên định của người kia, lúc này mới hít sâu một hơi, thả lỏng thân thể.
"Tề Minh, ta cảm thấy có thể dùng sức rồi."
Một cơn co thắt nữa lại kéo tới, khuôn mặt anh tuấn có chút nhăn nhó, y cắn môi không để hơi thở thoát ra. Tề Minh nhanh chóng nắm bắt cơ hội, bàn tay trên bụng Tống Quân Di lập tức ấn mạnh xuống dưới, cái bụng to tròn bị ấn đến biến dạng.
"Ahhh..."
Tề Minh biết được nỗi đau mà Tống Quân Di đang trải qua, nhưng lúc này không phải lúc để chần chừ. Mỗi lần đều Tống Quân Di dùng sức, hắn lại dùng tay ấn xuống. Không biết qua bao lâu, Tống Quân Di mất sức, hụt hơi, cả người mềm xuống.
"Ta đỡ được đầu đứa bé rồi!" Tề Minh la lớn.
Đầu của đứa nhỏ đã trồi ra, cùng với máu và nước ối. Tống Quân Di nâng eo, dùng hết sức lực còn lại xuống thân dưới, y nghĩ, cho dù có chết, y cũng phải sinh đứa bé ra. Qua một vài hơi thở, vai của đứa bé cũng thoát ra theo lực dùng sức.
Tề Minh đỡ lấy đứa nhỏ, dùng một tay móc vào vai của nó chậm rãi kéo ra ngoài.
Cùng với hơi thở của Tống Quân Di, đứa bé trượt ra ngoài, rơi vào vòng tay rắn chắc của người cha.
"Quân Di... đứa bé ra ngoài rồi..." Tề Minh vui mừng khôn xiết, dùng hai đỡ lấy đứa nhỏ, cảm nhận thân thể trơn tuột, nóng hầm hập, cùng với đó là những cú đạp nho nhỏ của đứa bé sơ sinh. Hắn nghẹn ngào nức nở: "Quân Di, cảm ơn ngươi."
Hắn dùng áo choàng quấn lấy đứa bé, đặt sang một bên, kiểm tra kĩ càng thân dưới của Tống Quân Di, giúp hắn đẩy ra nhau thai, máu và nước ối còn sót lại, đến khi xác định máu đã ngừng chảy mới thôi. Hắn lại cởi một lớp áo ngoài, dùng nó che lại hai chân của Tống Quân Di, sau đó mới ôm hài tử đang giãy dụa dưới đất lên, ôm về phía y. "Quân Di, ngươi nhìn con của chúng ta này. Ôi, trông nó thật dễ thương, là một mĩ nữ béo tròn."
Đứa bé nằm gọn trong vòng tay cha đã ngừng khóc, lúc này đang khép mắt lại, có vẻ rất tận hưởng hơi ấm từ cha mình. Do bị dày vò trong bụng quá lâu, da dẻ có chút tím tái, thế nhưng có thể thấy rõ ngũ quan nhỏ nhắn, hơi nhăn nheo.
"Nào có mĩ nữ nào nhăn nheo như khỉ vậy." Tống Quân Di nhìn nữ nhi đã dày vò trong bụng mình bấy lâu, nghe Tề Minh khen nó không hết lời cũng không khỏi ngượng ngùng, khiêm tốn nói.
"Ngươi không thấy con rất xinh đẹp sao? Sau này lớn lên sẽ xinh đẹp, thanh nhã giống như ngươi vậy." Tề Minh kết luận, khóe miệng cong cong. Hắn lại gần Tống Quân Di, chỉ dùng một tay ôm đứa nhỏ, một tay ôm lấy thê tử vừa hạ sinh, hôn lên trán y. "Quân Di, cảm ơn ngươi bình an sinh hạ con của chúng ta. Ta yêu ngươi."
Sau lời thổ lộ đó, hắn cầm tay y, đặt lên ngực trái. Tống Quân Di có thể cảm nhận được nhịp tim đang bùm bùm nhảy nhót trong lồng ngực của hắn, đôi mắt đẫm lệ, nhẹ giọng nói: "Cảm ơn ngươi, Tề Minh." Sau đó y cảm thấy bóng người trước mắt mờ dần, bóng đêm bao phủ.