Tống Quân Di nằm dựa trên trường kỉ, bàn tay thon dài xoa nhè nhẹ trên bụng, nhàn nhã đọc sách. Thời gian gần đây Thu nhi lúc nào cũng gấp gáp, nôn nóng không thôi, đã gần tới ngày dự sinh, mọi việc bên kia đã thu xếp ổn thỏa, chỉ chờ có gió đông, cần tìm một cơ hội để trốn khỏi Đông cung. Những ngày này Thái tử giống như lúc nào cũng kè kè bên cạnh Thái tử phi, một bước không rời, khiến cơ hội bỏ trốn gần bằng không. Tống Quân Di cảm nhận mấp máy trong bụng, lại thấy Thu nhi bên cạnh lòng như lửa đốt, muốn nói lại thôi, cũng đành trấn an hắn.
"Không vội, vẫn còn vài ngày nữa."
Thu nhi nghe vậy biết y nhìn thấu tâm tư mình, cũng không ngại mà nói thẳng, "Thế nhưng thế tử...."
Tống Quân Di nghe vậy, gấp lại cuốn sách dang dở, chống người ngồi dậy, một tay đấm đấm thắt lưng nhức mỏi, Thu nhi nhanh nhẹn tiến tới giúp hắn xoa bóp. Mấy ngày gần đây y cảm thấy người càng ngày càng nặng nề, có lúc còn hơi đau bụng, tự hắn cũng cảm thấy được thời gian không còn nhiều.
"Ta đã có tính toán, ngươi không cần lo lắng. Ngày mai phái người nhắn với Tứ gia bên kia tình hình thực tế. Nói là ta sắp sinh, nếu hắn có kế hoạch gì thì mau sớm thực hiện. Còn nữa, gọi Tần thái y tới đây."
Thi nhi thấy y đã sớm có tính toán, thở phào một hơi. "Nô tài tuân chỉ."
Tần thái y từ thái y viện trở về nhà, lại nghe tin Thái tử phi đau bụng, vội vàng một đường lao đến Đông Cung, lại thấy vị kia đang ngồi thong dong thưởng trà. Khuôn mặt béo ú nhễ nhại mồ hôi, cung kính quỳ xuống:
"Tham kiến Thái tử phi, để hạ thần bắt mạch cho ngài."
Tần thái y vừa bắt mạch, lại kiểm tra thai vị một hồi lúc này tâm mới hạ xuống.
"Chúc mừng Thái tử phi, thai vị là ngôi thuận, theo như mạch tượng có lẽ vài ngày nữa thế tử sẽ giáng sinh."
Tống Quân Di nghe hắn nói vậy, thế nhưng lại khe khẽ thở dài, phất tay nói ra hiệu cho hắn ngồi xuống.
"Tần thái y vất vả rồi. Thế nhưng ngài có cách nào lùi lại ngày sinh thêm vài ngày?"
Tần Thái y mới vừa ngồi xuống, nghe y nói vậy, cái mông lại giống như bị phỏng mà giãy nảy quỳ gối mà nói:
"Thái tử phi, không thể nào. Ngài vốn dĩ đã trễ sinh hai tháng, lúc trước còn bị động thai suýt nữa sinh non. Ngàn vạn lần không thể chậm trễ hơn được."
"Bổn cung cũng không còn cách nào khác, qua vài ngày nữa, Tứ gia bên kia sẽ hành động. Bổng cung không thể để việc này cản trở hành động của Tứ gia. Bất kể giá nào cũng phải đợi thêm vài ngày mới được."
Tống Quân Di lắc đầu, kiên quyết nói. Y biết Tần thái y là người của Tứ gia, chỉ cần nhắc tới Tứ gia, hắn sẽ nghe theo.
Tần thái y lại vất vả lau mồ hôi, trong lòng tính toán hồi lâu, mới chần chờ đáp:
"Cũng không phải không thể, chỉ là việc này rất nguy hiểm, mới không dám để Thái tử phi lạm dụng duyên thai dược. Nếu như bắt buộc phải dùng, cũng chỉ có thể thêm một, hai ngày mà thôi, nếu không cả Thái tử phi lẫn thế tử đều sẽ gặp nguy hiểm."
Nói rồi mới từ trong hòm thuốc lấy ra hai viên dược cung kính dâng lên, dặn dò:
"Hai viên thuốc này mỗi viên có thể kéo dài thêm mười hai canh giờ. Có tác dụng làm mềm cung màng, hạn chế co bóp. Nếu như trong trường hợp bất đắc dĩ mới đc dùng thêm viên thứ hai, mong Thái tử phi cân nhắc."
Tống Quân Di cười nhạt, nhận lấy thuốc. Trong lòng càng thêm rét lạnh, đều nói là quan tâm hắn, thế nhưng ngay cả loại thuốc nguy hiểm vậy cũng cho người chuẩn bị cả rồi. Y liếc mắt ra hiệu cho Thu nhi, rồi nhẹ nhàng nói: "Đa tạ Tần Thái y. Bổn cung tự nhiên sẽ cẩn thận. Được rồi nơi này đã không có chuyện gì, ngươi hãy về đi."
Tần thái y bước cửa, thở nhẹ một hơi. Hắn không biết rằng hôm nay là ngày cuối cùng hắn còn có thể được ngắm nhìn thế giới này.
Thu nhi đặt chén thuốc trên bàn trà, Tống Quân Di vẫn đang ngồi đó ngẩn người, tay cầm quyển sách, cũng không biết là đang nghĩ gì, thấy người tới là Thu Nhi mới hơi giật mình. "Đã thu xếp ổn cả rồi chứ?"
Thu nhi cúi đầu, nhỏ giọng đáp: "Đều đã xong xuôi, không để lại dấu vết gì."
Tống Quân Di khẽ gật đầu, thở dài: "Thái tử sắp trở lại, ngươi mau lui xuống đi."
Tề Minh từ trong cung trở về, lại nghe hạ nhân nói thái tử phi hôm nay không thoải mái, đã mời thái y tới, trong lòng lại lo lắng. Trở về phòng, thấy y đang nằm dựa trên tháp nghỉ ngơi, mới bớt lo hơn một chút. Hắn tiến lại gần, ngồi một bên, một tay đặt lên bụng người nọ, một tay giúp y xoa lưng. Tống Quân Di không cần đoán cũng biết người tới là ai, xoay người muốn ngồi dậy, lại bị một bàn tay to ấn xuống.
"Ngươi nằm nghỉ ngơi, đừng lộn xộn. Hôm nay cảm thấy thế nào?"
Tống Quân Di mặc kệ hắn xoa bóp, cũng cảm thấy dễ chịu hơn một chút, nhẹ giọng đáp:
"Thái tử, ngài trở về rồi. Hẳn là gần đến ngày sinh cảm thấy mệt mỏi thôi, thái y cũng đã kiểm tra rồi nói là không có việc gì, không cần lo lắng."
Tề Minh mấy ngày nay ngoại trừ lúc vào triều, thì gần như lúc nào cũng ở bên cạnh Tống Quân Di, cũng biết y gần đây dễ dàng mệt mỏi, trong lòng thương xót vô cùng, bàn tay vẫn xoa nhẹ trên bụng lớn của Tống Quân Di, hướng về bụng mà thì thầm:
"Con ngoan của ta, ngoan ngoãn ở trong bụng cha ngươi đợi vài ngày. Nếu con dám quậy phá cha con, đợi con ra đời phụ thân sẽ không tha cho con."
Đứa bé trong bụng bị phụ thân dạy dỗ, cực kì ủy khuất, càng thêm mấp máy nhiều hơn. Bàn tay Tề Minh vẫn đang đặt trên bụng, đương nhiên là cảm nhận được, chỉ đành dỗ dành:
"Tiểu tử thúi, được rồi, được rồi. Là phụ thân sai, con đừng nghịch, cha con không chịu nổi, đợi con sinh ra, có bao nhiêu thứ tốt trong thiên hạ, đều dành cho con hết."
Tống Quân Di thấy đường đường là thái tử Đông cung, lại cùng một đứa bé chưa sinh ra làm trò ngốc nghếch như vậy, trong lòng lại cảm thấy càng thêm chua xót. Đứa bé này, lại không phải là cốt nhục của hắn. Mà cha ruột của đứa nhỏ này, lại chưa từng đối với hắn như vậy, còn tính kế, lợi dụng hắn, ngay cả ngày hắn sinh ra cũng bị người đó can thiệp.
Tề Minh cảm thấy Tống Quân Di tâm tình không vui, cũng không đùa với đứa nhỏ trong bụng nữa, nắm lấy tay y dỗ dành:
"Đều tại ta mắng con, khiến nó bất mãn, hại ngươi cũng khó chịu."
Tống Quân Di không dám đối mặt với ánh mắt dịu dàng thâm tình kia, cúi đầu nói:
"Cũng không phải quá đau, đứa bé gần đây thường xuyên động như thế ta đều đã quen rồi, ngươi vui vẻ là đươc."
Tề Minh nghe vậy lại tưởng hắn còn giận dỗi, không ngừng dỗ dành:
"Là ta đau lòng ngươi, sao có thể vui vẻ được. Hôm nay trên triều, ta đã xin phụ hoàng nghỉ vài ngày, chúng ta cùng nhau chờ con sinh ra, được không?"
Tống Quân Di thấy hắn không ngừng dỗ dành mình, cố gắng xoa dịu cảm giác chua xót trong lòng, mỉm cười nói: "Được."