“Em cảm thấy vui cho hai người kia thôi. Sao thế?”
Doãn Mặc ‘ồ’ lên một tiếng trong vẻ mặt thờ ơ, nói tiếp: “Nếu em muốn có thể làm một cái.”
Thiên Hy Linh dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn anh, quan sát lúc lâu mới lên tiếng, “Hờ…Anh đang nghĩ gì thế?”
“Anh nghĩ em cũng thích một buổi lễ thành hôn như vậy!” Doãn Mặc dùng chất giọng nghiêm túc trả lời.
Thiên Hy Linh đưa tay nhéo má anh một cái, nhẹ giọng khuyên nhũ, “Anh vội cái gì? Em ở đây chứ có phải biến đâu mất đâu! Đợi thêm thời gian nữa rồi lại tính.”
Mắt của Doãn Mặc đầy những ngọn sóng cảm xúc, trong lòng đa cảm xúc hoảng loạn, phải lúc lâu sau mới gật đầu một cái, nắm tay cô tiếp tục theo dõi buổi lễ.
Đôi khi Thiên Hy Linh tự hỏi, cái phong thái lạnh lùng kia biến đâu mất dạng rồi? Sao giờ lại trở thành boy đáng yêu thế? Ừ thì cũng không tệ, chỉ là thấy lạ quá. Cảm thấy bản thân có tội, đánh mất cái vẻ lạnh lùng trước kia của người ta rồi!
Thiên Hy Linh thu lại ý nghĩ kia, cùng ba người kia tới mừng rượu…à không, mừng nước! Chưa đủ tuổi uống rượu nên đành chịu.
“Linh Linh, em có phải hào phóng quá không? Tặng tôi hẳn đôi xe phiên bản giới hạn?” Lăng Tế khi nãy nghe người của mình kể, mà tim không ngừng đập liên hồi, đi tới hỏi Thiên Hy Linh. Dù biết đối với họ, chiếc xe không phải gì quá to tát. Nhưng dù sao bọn họ cũng chỉ là bạn bè bình thường quen qua game, lại hào phóng bỏ tiền ra như thế thì có hơi không đúng. Người nhận là bọn họ cũng biết ngại chứ.
Thiên Hy Linh hướng mắt về Thiên Phàm đứng đó không xa với Doãn Mặc, nhún vai tỏ ý thờ ơ, “Qua cảm ơn anh tui đi. Nhờ ổng mà huynh có quà lớn thế đấy!”
Lăng Tế bày ra bộ mặt không hiểu gì, ‘hả’ một tiếng rõ to, “Là sao?”
“Cứ hiểu là nhờ ổng mà huynh có quà lớn là được.” Giờ không lẽ cô nói là cô với Thiên Phàm đấu võ mồm, nên lỡ tặng quà hơi lớn? Thế thì mất tình cảm lắm! Hai chiếc xe hơn nửa tiền là của mình, tặng cô cũng thấy đau lòng lắm chứ!
“Này Lăng Tế, huynh học ở đâu vậy?” Thiên Hy Linh đột nhiên đổi chủ đề, hỏi người trước mặt.
Lăng Tế uống ngụm nước mới trả lời, “Ta học ở trường Thiên Vận Hoa. Khê Tẫn cũng học ở đó luôn.”
“Thế sao hai người quen với hai Lão kia? Trong khi học khác trường cơ mà.”
“Em biết hai Lão kia học khác trường à? Mọi người quen nhau đều là vì gần nhà nhau từ nhỏ. Nhà của Lão Gian vì công việc nên chuyển đi nên cũng học ở trường khác, nhưng vẫn giữ liên lạc. Lão Kiệt học ở trường Phụng Linh, vì bà của huynh ấy là hiệu trưởng trường đó.” Lăng Tế mặt hơi ngẩng lên nhìn trần nhà, suy nghĩ một lúc mới giải thích.
Thiên Hy Linh lặng lẽ xoay người nhìn về phía Lão Kiệt và Lão Gian đi tới, giọng nói nhỏ nhẹ, đủ cho cô và Lăng Tế nghe, “Lão Gian học cùng trường với em đây.”
Lăng Tế ngạc nhiên nhìn Thiên Hy Linh, “Thật sao? Trước kia không nghe thấy em và Lão Gian có qua lại?”
“Thì cùng trường nhưng không biết nhau. Em cũng vừa phát hiện cùng trường mới đây.” Thiên Hy Linh liếc nhìn biểu hiện của Lăng Tế một cái rồi tiếp tục nhìn hai người đang đi tới chỗ họ.
Hai người kia bước chân không nhanh không chậm, không bao lâu liền tới gần chỗ Lăng Tế và Thiên Hy Linh đang đứng nói chuyện.
“Thiên Hy Linh, Lăng Tế, hai người nói gì vậy?” Tiết Tinh dừng lại trước hai người, tay hơi kéo tà váy dài màu xanh lam nhạt.
“Rất vui khi gặp hai người. Lão Kiệt, tôi vẫn chưa biết tên anh!” Thiên Hy Linh tươi cười chào hỏi, mắt hơi hướng về phía Lão Kiệt bên cạnh Tiết Tinh.
“A xin lỗi, tôi quên chưa giới thiệu. Tôi tên Lăng Cư.” Lăng Cư vội vàng đáp lại với giọng khách sáo.
“Lăng Cư? Sao cùng họ với Lăng Tế vậy?” Thiên Hy Linh nghiêng đầu nhìn Lăng Tế đang bình tĩnh, không chút phản ứng gì.
“Họ hàng với nhau ấy mà. Có gì lạ đâu!” Lăng Tế nhún vai nói hai câu giải thích ngắn gọn.
Thiên Hy Linh cười trừ một cái, rồi lại chuyển sang nhìn Tiết Tinh với vẻ mặt hối lỗi, ‘Còn cậu là Tiết Tinh đúng không? Xin lỗi rất nhiều, tớ không hay giao lưu nhiều nên giờ cũng mới biết cậu học cùng trường!”
“Xin lỗi cái gì chứ. Trường có cả ngàn học sinh, cậu không quen tớ cũng là chuyện bình thường.” Tiết Tịnh tươi cười lắc đầu.
Nhìn tổng thể bên ngoài, Tiết Tinh là một cô gái có vẻ đẹp năng động, nhiệt huyết. Khuôn mặt xinh đẹp cùng làn da bánh mật càng khiến cho vẻ đẹp của cô nổi bật hơn. Nhưng tiếp xúc một lúc lại mới biết, Tiết Tinh là người khá thanh tao, nhã nhặn. Mọi hành động, lời nói đều khiến người tiếp xúc cảm thấy thoải mái, an yên.
“Thế coi bộ Hy Linh ở trường cũng nổi tiếng lắm ha?” Lăng Tế nhìn Tiết Tinh, hỏi.
Tiết Tinh gật đầu rất nhiệt tình, “Tất nhiên rồi, trong trường nổi tiếng nhất là bốn người. Thiên Phàm, Thiên Hy Linh, Họa Thư và Doãn Mặc, mà gần đây còn có một người vừa vào trường là Trường Lạc - thiếu gia của Trường gia!”
Thiên Hy Linh nhìn cô gái đang nồng nhiệt kể chuyện, không hiểu sao lại thấy có chút đáng yêu, gật đầu tiếp lời, “Trường Lạc giờ rất nổi tiếng ở trường. Nhập học đúng lúc thi bảng xếp hạng, trực tiếp lọt vào top 10 của trường luôn đấy!”
“Trường Lạc? Là cái người mới mười lăm, mười sáu tuổi đã lên quản lý năm phần trăm cổ phần của tập đoàn Trường Thị ấy hả?” Lăng Cư ngạc nhiên hỏi.
Tiết Tinh và Thiên Hy Linh đồng lòng gật đầu thừa nhận, “Đúng rồi!”