Côn thịt Phó Dư côn thịt thật sự quá to. Hoa huyệt Cố Miên chỉ ăn quy đầu đã có chút cố sức.
Cố Miên nhìn côn thịt thật lớn cắm trong hoa huyệt mình lại không cách nào ăn hết làm cô sốt ruột đến đỏ cả mắt.
Nhưng mà hiện tại hai người bọn họ đang tránh trong tủ quần áo, nếu cô mà dùng sức thì bên ngoài chắc chắn nghe được động tĩnh. Đến lúc đó người khác mở tủ ra vừa lúc nhìn thấy không phải sẽ phát hiện chuyện hai người đang làm, vậy mặt mũi cô chẳng phải ném đi hết sao?
Ông xã, cắm vào đi mà!
Cố Miên dùng khẩu hình miệng nói với Phó Dư. Chỉ cần Phó Dư động eo một chút côn thịt sẽ dễ dàng tiến vào. Còn hiện tại côn thịt hắn cứ chống trước miệng huyệt không chịu cắm vào làm cô cảm thấy rất khó chịu, giống như đang tra tấn cô vậy.
Phó Dư nhìn Cố Miên sốt ruột ngược lại không nhanh không chậm thẳng lưng ở huyệt khẩu cô trừu động.
Đâm cắm nhẹ nhàng như vậy tự nhiên sẽ không lộng thương Cố Miên nhưng lại làm huyệt khẩu của cô giống như bị kiến gặm, vô cùng khó chịu
Cắm vào a!
Cố Miên sốt ruột bật khóc. Hoa huyệt hư không nhu cầu cấp bách muốn được côn thịt hung hăng cắm vào thao làm tàn nhẫn. Nếu Phó Dư vẫn không tiến vào, cô sẽ hỏng mất.
Nhìn Cố Miên khó chịu, Phó Dư rốt cuộc không đành lòng xem cô chịu tội. Ngón tay thôn dài lạnh lẽo nắm lấy ʍôиɠ vểnh, sau đó dùng sức một cái liền đem nguyên cây côn thịt cắm vào.
Một lần cắm vào lấp đầy làm hoa huyệt Cố Miên nháy mắt cao trào. Hoa huyệt hư không hồi lâu cứ như vậy bị côn thịt cắm cho co rút. Hai chân ngọc ngà oánh bạch run rẩy trong không khí, mềm nhũn như muốn ngã.
Cũng may đôi tay rắn chắc của Phó Dư nhanh chóng ôm lấy người trong lòng, giúp cô khỏi phải ngã xuống mà ngoan ngoãn lọt vào trong ngực hắn.
“Có tiệc gì vậy?”
Nhị phu nhân nghe được trong tủ quần áo có chút động tĩnh, lập tức sắc bén đi tới.
Tim Cố Miên nháy mắt nhấc lên, nhục huyệt bất an kẹp lấy côn thịt Phó Dư. Nhục huyệt vốn chặt nay càng chặt hơn, gắt gao bao lấy côn thịt người yêu.
Lộc cộc…
Tiếng bước chân ngày càng gần, tiếng giày cao gót gõ trêи mặt đất như gõ vào lòng Cố Miên làm cô sợ tới mức gắt gao bắt lấy cánh tay ông xã.
Tính, nếu lát nữa bị phát hiện. Cô liền nói là mình câu dẫn ông xã, hết thảy chuyện này đều không liên quan đến hắn. Vậy mà lúc này Phó Dư thế nhưng không chút lo lắng, côn thịt bên trong hoa huyệt còn đang chậm rãi trừu động.
Nhục huyệt vừa cao trào lại bị Phó Dư hành hạ, cảm giác vừa sướиɠ lại vừa ngứa, thịt non bốn phương tám hướng cũng vội vàng bυ" ʍút̼ côn thịt hắn xem như trả lễ.
Mau, mau một chút.
Cố Miên dùng khẩu hình nói với Phó Dư. Tuy rằng rất sợ bị nhị phu nhân phát hiện nhưng cảm giác yêu đương vụng trộm này liên tục kϊƈɦ thích cô, làm cô sướиɠ đến phát run.
Cô cảm thấy chính mình thật sa đọa. Sau khi ở bên Phó Dư cô liền biến thành một bé gái ɖâʍ đãng. Cả ngày chỉ muốn ăn côn thịt lớn của hắn.
Phó Dư hưởng thụ kɧօáϊ cảm khi bị Cố Miên gắt gao bυ" ʍút̼. Côn thịt hắn thoáng nhanh chốt nhanh hơn, hoa huyệt non mịn bị côn thịt liên tục thọc mở. Thao đến Cố Miên phải duỗi tay che miệng mới không thét lên chói tai. Nhưng dù có bưng kín miệng, hô hấp cô vẫn luôn phá lệch dồn dập. Chỉ cần cẩn thận nghe vẫn sẽ phát hiện ra.
Cố Miên biết như vậy sẽ xảy ra chuyện nhưng vẫn nhịn không được hưởng thụ bị kɧօáϊ cảm bị người yêu thao làm.
“Tôi phải nhìn xem rốt cuộc là kẻ nào lén lút trong phòng tôi!”
Nhị phu nhân nói liền chuẩn bị mở cửa ra, nhưng tay bà tả vừa đụng tới cửa thì…
Meo~
Một con mèo Ragdoll* trắng bỗng nhiên nhảy xuống từ tủ quần áo, thân thể mập mạp nhảy qua người nhị phu nhân. Nhị phu nhân chưa kịp phòng bị, cả người bị mèo mập đẩy ngã trêи mặt đất. May Mắn Gả Cho Người - Chương 44: : Bị bác sĩ Phó cắm đến cao trào hai lần trong tủ quần áo
“Con mèo ngu xuẩn đáng chết!”
Nhị phu nhân dùng sức nắm lấy cái đuôi xõa tung của con mèo
——
Meo!!!
Mèo Ragdoll bắt đầu tức giận vươn móng vuốt hung hăng cào xuống gương mặt tốn mấy vạn tệ bảo dưỡng của nhị phu nhân. Ba vệt cào rớm máu lập tức xuất hiện trêи mặt bà ta, máu tươi từ miệng vết thương chảy ra, thoạt nhìn rất rất dọa người.
“Đám phế vật các người còn đứng ở cửa làm gì? Còn không mau bắt con súc sinh này lại cho tôi!”
Nhị phu nhân rống to.
Đám người làm nhanh chóng hỗ trợ kéo mèo mập trêи người bà ta xuống. Người làm cường tráng như trâu. Chú mèo Ragdoll làm sao là đối thủ, còn chưa kịp giãy giụa hai cái đã bị bắt được.
Nhị phu nhân bò dậy từ dưới đất lập tức với lấy bình hoa hồng. Bà ta nắm lấy cành hoa sau đó dùng thân cây đầy gai nhọn quất liên tục lên người mèo Ragdoll.
Phanh phanh phanh ~
Bộ lông trắng như tuyết của chú mèo nhanh chóng ứa máu tươi.
Mèo!!!
Mèo Ragdoll không ngừng kêu thảm thiết, nó cào bị thương tay người làm sau đó nhảy ra cửa sổ.
“Lập tức bắt con súc sinh đó lại cho tôi! Sau đó lột sống da nó. Tuyệt đối không được giết chết!” Nhị phu nhân tức giận gào lên.
“Nhưng đó là thú cưng của tứ phu nhân. Nếu làm như vậy tứ phu nhân sẽ tức giận.” Người làm run bần bật nói.
“Thú cưng lão tứ? Giỏi lắm, dám đem con súc sinh đó vỏ vào phòng tôi làm tôi vị thương. Việc này tôi sẽ không để yên! Còn không mau đi bắt con mèo đó!”
Nhị phu nhân rống giận một tiếng. Thanh âm bén nhọn chói tai làm người làm sợ hãi chạy đi.
Thực mau trong phòng chỉ còn mình nhị phu nhân.
Nhị phu nhân nhìn gương mặt bị cào rách trong gương tức giận đến vung tay đẩy nó xuống đất.
“Đều do súc sinh kia làm hại!”
Nhị phu nhân có thể được sủng ái nhiều năm như vậy toàn dựa gương mặt mị sắc này, hiện giờ gương mặt thế nhưng bị con mèo đó huỷ hoại.
Tủ quần áo.
Cố Miên lại lần nữa bị Phó Dư cắm đến cao trào. Quy đầu thô to nghiền nát điểm G làm hai chân cô run rẩy. Đôi tay gắt gao che miệng, đôi mắt phiếm thủy quang.
Phó Dư bị dáng vẻ nhu nhược đáng thương của Cố Miên làm cho ngứa ngáy, thậm chí muốn bóp chặt eo cô nhanh chóng trừu động. Chính là cô thịt hắn cắm trong nhục huyệt quá lâu, nếu lại tiếp tục sẽ làm Cố Miên bị thương.
Mà hiện tại Cố Miên đã cao trào hai lần, thân thể cô đã được thỏa mãn. Vì thế Phó Dư liền rút côn thịt ra.
Để không phát ra động tĩnh, động tác rút ra của hắn phá lệ khẽ khàn. Gần xanh trêи côn thịt không ngừng cọ xát làm Cố Miên sắp phát điên.
Khi côn thịt từ trong hoa huyệt rút ra, địa phương gắn kết của hai người vẫn luôn phát ra tiếng nước nhỏ vụn mọe hồ.
Cố Miên tự nhiên biết Phó Dư sợ cắm hư cô cho nên thà rằng chính mình chịu khổ cũng không cắm đến lúc bắn ra.
Cô đang muốn kháng nghị thì bên ngoài lại truyền đến tiếng nói chuyện.