Câu cuối là Lý Huyền Nguyên cố ý nói cho Quân Ninh nghe. Hắn là hoàng đế, hắn nói Bùi Túc ám sát thì chính là ám sát, ai cầu xin cũng không được chứ đừng nói là muốn hắn gả nữ nhi đi!
"Phụ hoàng!" Quân Ninh hoảng hốt lo sợ mà ngẩng đầu lên, đi lên phía trước vài bước: "Đừng mà!"
"Hừ, kéo xuống!" Lý Huyền Nguyên vung tay lên, xoay người liền ra đi ngoài.
"Phụ hoàng!" Quân Ninh ở phía sau lớn tiếng kêu gọi cũng không thể khiến Lý Huyền Nguyên quay đầu lại, bọn thị vệ xung quanh cũng đã nhanh chóng xông tới nhấc Bùi Túc lên rồi kéo ra ngoài.
"Bùi Túc, Bùi Túc, đừng mà.." Quân Ninh khóc nức nở hô. Tuy rằng bọn thị vệ có chút không nỡ nhưng lệnh vua khó vi phạm, vì vậy cũng chỉ có thể đắc tội tứ công chúa!
"Bùi Túc.." Quân Ninh lại đi theo sau hô một tiếng nhưng không có tác dụng gì. Không có cách nào, nàng chỉ có thể lau nước mắt, ánh mắt hung ác, đã đến lúc này rồi thì nàng không thể không hy sinh một chút.
Mà ở một nơi khác, lúc Bùi Túc bị ném vào nhà lao thì cũng đã tỉnh táo, hắn dựa vào vách tường lạnh lẽo, nhìn ánh nắng đầu xuân len lỏi qua khe hở của song sắt ở trên cao, chiếu xuống mặt đất. Hắn vươn tay ra, cảm nhận sự ấm áp, trong đôi mắt rũ xuống tràn đầy sự mê mang. Nhiều năm trôi qua như vậy rồi, đây là lần đầu tiên hắn cảm thấy mê mang.
Từ nhỏ, mục tiêu của hắn liền cực kì rõ ràng, đó chính là làm tất cả những người đã từng nhục nhã hắn phải chịu báo ứng, rửa oan cho mẫu thân, trở lại Bắc Hạo đoạt ngôi vị hoàng đế, khiến tất cả những kẻ từng khinh thường hắn phải mở to mắt ra mà xem rốt cuộc Bùi Túc hắn là nhân trung long phượng hay sâu bọ dưới đất. Đám người đã hại chết mẫu thân mình lúc trước, hắn càng muốn lột da róc xương, nghiền thành tro bụi..
Từ bé đến lớn, hắn chỉ cảm nhận được một chút ấm áp ở chỗ mẫu thân, những năm tháng còn lại đều sống trong sự lừa gạt, nhục nhã, chà đạp.. Lúc ở Bắc Hạo, bởi vì mẫu thân hắn thân phận thấp kém, hai mẹ con phải chịu biết bao nhục nhã, ăn không đủ no mặc không đủ ấm chỉ là chuyện bình thường. Sau đó mẫu thân bị cuốn vào đấu tranh giữa hoàng hậu và Lan quý phi, hoàng hậu thua cuộc lại đẩy mẫu thân ra làm kẻ chết thay. Đến tận bây giờ, hắn vẫn nhớ đôi chân thiếu một chiếc giày của mẫu thân khi treo cổ trên xà nhà..
Sau đó Bắc Hạo thua trận, Nam Sở yêu cầu đưa con tin tới, phản ứng đầu tiên của bọn họ chính là đưa hắn qua. Đi vào Nam Sở, bởi vì hắn là một con tin nên những kẻ vương tôn quý tộc đó hoàn toàn không để hắn vào mắt. Ngày nào cũng trêu đùa, đánh chửi hắn, thậm chí nhị hoàng tử Lý Quân Dương còn cột hắn vào sau ngựa, kéo đi hơn mười dặm. Khi đó, cả người hắn đều có vết thương, xương cốt trong đầu gối đều lộ ra nhưng những người xung quanh đều cười nhạo hắn, cười hắn ngu xuẩn, cười trên nỗi đau khổ của hắn.
Ngay cả người sư phụ dạy hắn võ công cũng luôn muốn hãm hại hắn, muốn mạng của hắn..
Đúng vậy, từ bé đến lớn, chưa từng có ai yêu hắn, cho hắn sự ấm áp, ai cũng muốn hãm hại hắn. Tất cả kỹ năng, tất cả âm mưu tính kế của hắn đều là nhờ bọn họ mới có, nếu sau này bọn họ vì hắn mà chịu báo ứng thì cũng có thể nói là tự làm tự chịu!
Nhưng Lý Quân Ninh không giống bọn họ, ngay từ lúc bắt đầu nàng liền chưa từng tính kế hắn, không chỉ như vậy, bởi vì hắn tính kế từng bước mà nàng đã yêu hắn, muốn gả cho hắn, ha hả..
Nhưng vì sao? Rốt cuộc là vì sao mà nàng lại làm như vậy? Vì yêu sao? A..
Đang nghĩ như vậy, một nam nhân mặc đồ đen đột nhiên xuất hiện ngoài nhà giam của hắn, quỳ xuống nói với Bùi Túc: "Chủ tử.."
Nhà lao là khu vực cấm ngặt không được tự do qua lại vậy mà người của Bùi Túc có thể ra vào như chốn không người. Nếu để Quân Ninh thấy, nói không chừng còn sẽ cảm khái một chút, quả nhiên là vai ác, loại thủ đoạn này năng lực này, tứ công chúa Nam Sở nàng không nhân cơ hội bắt lấy, chỉ sợ sau này Nam Sở sẽ không thoát khỏi kết cục nước mất nhà tan!
"Bên ngoài sao rồi?" Bùi Túc không hề để ý xiềng xích trên người, sắc mặt bình thản, giống như là ngồi giữa nhà lao cũng không khác ngồi trong đình bên hồ là mấy.
"A.. Bên ngoài.." Ám vệ luôn luôn sát phạt quyết đoán vậy mà lúc này lại bắt đầu ấp a ấp úng.
"Xảy ra chuyện gì rồi?" Giọng nói của Bùi Túc đột ngột lạnh xuống.
"Là.. Là Nghi Gia công chúa. Hiện tại công chúa đang quỳ trước Càn Thanh Điện, cầu xin hoàng đế Nam Sở gả nàng cho cho ngài. Đã quỳ ba canh giờ rồi.." Nói xong, ám vệ liền lập tức cúi đầu xuống.
Một vị công chúa được nuông chiều từ bé như nàng lại có thể vì chủ tử mà làm đến nước này, đến cả những ám vệ như bọn họ cũng rất bội phục, nếu chủ tử và nàng thực sự ở bên nhau thì cũng rất tốt, dù sao thì chủ tử cũng quá khổ rồi..
Nghe vậy, con ngươi Bùi Túc hơi co lại, nửa ngày cũng không nói ra được lời nào, đôi tay siết chặt, cơ bắp toàn thân đều trở nên căng thẳng, hơi hơi run rẩy.