Cô hiện tại vẫn còn tức giận, không muốn nhìn chú nhỏ!
Quân Sinh tiến tới xốc chăn lên.
Bích Linh trở mình, tiếp tục ngủ.
Quân Sinh cũng bất đắc dĩ, cô nhóc này ngủ bao lâu cũng được sao? Cái loại kéo dậy cũng kéo không nổi này, thật phiền, dường như hắn còn không có biện pháp làm gì cô.
Lúc trước hắn đem cô về, thuần túy là bởi vì cô thoạt nhìn rất ngoan dễ chăm, còn bây giờ......
Chỉ có thể nói lâu ngày thấy lòng người.
Cô nhóc này vốn lười biếng......
"Kha Kha......" Quân Sinh tiến đến bên tai Bích Linh, môi mỏng gần như sắp đụng tới lỗ tai cô: "Dậy, hôm nay đến công ty ta."
Bích Linh lăn một vòng sang bên cạnh, sau khi duy trì phạm vi an toàn với chú nhỏ, lúc này mới ngẩng đầu hỏi: "Đi làm gì ạ."
"Nhìn cháu làm bài tập."
Bích Linh: "......"
***
Bích Linh cuối cùng vẫn bị Quân Sinh cứng rắn lôi từ trên giường dậy, Bích Linh không muốn thay quần áo, Quân Sinh vậy mà trực tiếp kéo áo cô, Bích Linh sợ tới mức cuối cùng một chút buồn ngủ cũng bay mất.
Chú nhỏ gần đây càng lúc càng lớn mật!!!
Hai người bọn họ quen thuộc hơn, đồng thời lá gan hắn cũng to ra.
Muốn động tay động chân rồi!
Bích Linh buồn bực không vui bị Quân Sinh đưa tới tập đoàn SUM, sau khi bước xuống từ chiếc xe hơi chói mắt của Quân Sinh, Bích Linh nhìn tòa nhà cao ngất trong mây, tỏ vẻ mình không biết nói gì.
Chú nhỏ không ngờ lại cao thâm ngầu như vậy, cuối cùng lại chết không rõ ràng, thật đáng tiếc.
"Kha Kha, đi thôi." Quân Sinh giữ chặt tay Bích Linh, đẩy người đi vào trong.
Bích Linh bẹp miệng, đeo chiếc cặp lên vai, cất bước đi theo hắn.
Học tập cái gì! Cô còn chưa xem xong phim hoạt hình đâu! Nữ chính sắp cứu vớt thế giới đó.
Đi tới cửa, nhìn thấy những người bận rộn bên trong, Bích Linh không hề áp lực mà thay vào đó là biểu cảm đáng yêu dễ thương.
Hình tượng rất quan trọng.
【 Ký chủ không biết xấu hổ. 】
Dù mi nói như thế nào, ta vẫn chửi mi như cũ.
【 Bíp ―― Ký chủ mắng thô tục, giá trị nhân phẩm -1. 】
Ai u uy, đã lâu không trừ nhân phẩm, bổn bảo bảo rất nhớ, trừ nhiều một chút, cứ tùy tiện trừ.
【......】Ký chủ lại bắt đầu, cô ấy rốt cuộc có biết nhân phẩm mình bị trừ xong liền sẽ bị chết hay không vậy!
Nhân viên tập đoàn SUM đang vội vàng trong một ngày làm việc, vừa ngẩng đầu lên liền thấy từ xa chủ tịch bọn họ mang theo một thiếu nữ đáng yêu đi vào.
Oa, tình huống này là như thế nào!
Hai người này một người như ánh trăng cao lãnh xa xa không thể chạm tới, một người đáng yêu dễ thương như thiên sứ nhỏ, nhìn sao cũng thấy không thể nào tồn tại trong cùng một cái ống kính.
Nhưng mà bọn họ lại làm được, không có một chút cảm giác nào không thích hợp.
Giống như bọn họ vốn nên như thế.
Đặc biệt thần kì!
Bởi vì Bích Linh thật sự quá dễ thương, cho nên nhóm nhân viên bỏ qua uy áp nhàn nhạt trên người Quân Sinh, tất cả đều không sợ chết mà chạy về phía Bích Linh, hoàn toàn bỏ qua người đàn ông lạnh mặt.
"Oa, cô bé đáng yêu nhà ai vậy, dễ thương quá!"
"Để tôi chạm vào!"
"Tránh ra, tôi tới."
"Cô bé em tên gì?"
Bích Linh cười mà không nói.
Mấy người đoán đi.
Quân Sinh nhấp môi, có chút không vui, đây rõ ràng là cô bé nhà hắn, sao lại có thể cho người khác chạm vào.
Đang muốn mở miệng ngăn lại những người này, trợ lý bên cạnh hắn lại gần báo rằng hội nghị sắp bắt đầu.
Quân Sinh nhìn cô nhóc cười tủm tỉm đang bị đám người vây quanh, đau đầu mà xoa mi tâm, "Cậu nhìn nó một chút, lát nữa mang nó đến văn phòng tôi."
Trợ lý gật đầu: "Vâng."
Quân Sinh lúc này mới yên tâm rời đi.
Không nghĩ tới, trong nháy mắt hắn biến mất trong thang máy, tất cả mấy người vây quanh Bích Linh đều ào ào xông lên chỗ Bích Linh.