"Muốn ta thả ả cũng được, ngoan ngoãn viết "Cửu Tiêu Bảo Điển" ra." U Minh nói, "Không thì ta cũng không ngại cá nước thân mật với nữ nhân ngươi âu yếm ngay trước mặt ngươi đâu."
Cố Phiên Nhiên và Tần Vũ Hiên nghe vậy thì đều sửng sốt.
Biểu cảm vi diệu trên mặt họ trong mắt U Minh lại là bị doạ.
Quả nhiên, sau đó cả hai người cùng lộ ra vẻ mặt xấu hổ và giận dữ.
U Minh cười ha ha, "Đợi lát nữa ta đê tiện vô sỉ cho ngươi xem."
"U Minh, ngươi muốn gì thì tìm ta đây, đừng tổn thương Phiên Nhiên. Nàng vô tội, ngươi muốn giết thì cứ giết ta, buông tha cho nàng đi." Tần Vũ Hiên cả giận.
U Minh nhìn thấy sự thống khổ và khó chịu trong mắt Tần Vũ Hiên, càng chắc mình sẽ lấy được "Cửu Tiêu Bảo Điển" hơn.
"Chậc chậc, cảm động quá."
"Tần thiếu hiệp, muốn ta tha cho ả cũng được, giao "Cửu Tiêu Bảo Điển" ra đây."
Tần Vũ Hiên do dự.
U Minh hừ lạnh, "Chậc chậc, xem ra trong mắt Tần thiếu hiệp, "Cửu Tiêu Bảo Điển" quan trọng hơn nữ nhân ngươi yêu."
Dứt lời, U Minh nắm cằm Cố Phiên Nhiên, "Tình nhân của ngươi lựa chọn võ công bí tịch, vứt bỏ ngươi rồi. Nếu hắn không cần ngươi, vậy ngươi ngoan ngoãn theo hầu bên cạnh ta đi."
"U MInh, ngươi muốn ta làm gì cũng được, ngươi đừng làm Phiên Nhiên tổn thương. Nàng vô tội."
"Muốn cứu ả, giao "Cửu Tiêu Bảo Điển" ra đây. Ta có thể tha cho ngươi và ả, thậm chí còn tác thành các ngươi, để đôi uyên ương số khổ các ngươi song túc song tê."
Tần Vũ Hiên không nói gì, vẻ mặt giãy giụa.
U Minh bất chợt lướt tay qua trước ngực Cố Phiên Nhiên, y phục của ả bị hắn xé xuống, lộ ra làn da trắng muốt.
"A!" Cố Phiên Nhiên vừa tức vừa thẹn, muốn dùng hai tay che thân thể nhưng lại bị U Minh điểm huyệt, không thể nhúc nhích.
"Nói hay không, chỉ do ngươi thôi." U Minh vừa nói vừa vuốt lên làn da của Cố Phiên Nhiên.
"Đồ vô sỉ!"
U Minh chẳng quan tâm mấy, "Đám nhân sĩ chính đạo các ngươi không phải luôn nói Ma giáo ta toàn đám vô sỉ à? Vô sỉ thì đương nhiên phải làm việc vô sỉ, bình thường lắm mà?"
"Ngươi, ngươi..." Tần Vũ Hiên tức xì khói.
U Minh tiếp tục mạnh tay hơn, bắt đầu động tay động chân với Cố Phiên Nhiên.
"Không, đừng." Cố Phiên Nhiên hoảng sợ hét toáng lên.
Tần Vũ Hiên thấy Cố Phiên Nhiên bị người ta ức hiếp, đè nén sự ghê tởm không ngừng trào dâng, cố làm ra vẻ mặt đau khổ.
"Vũ Hiên, cứu, cứu ta." Cố Phiên Nhiên nhìn hắn bằng ánh mắt đau khổ cầu xin.
Tần Vũ Hiên vội vàng quát, "Dừng tay!"
U Minh không nghe, vẫn tiếp tục động tác.
"Vũ Hiên, cứu ta với." Cố Phiên Nhiên van cầu.
Tần Vũ Hiên dường như cuối cùng cũng có quyết định, "Ta nói, ta nói, ngươi thả nàng ra."
U Minh dừng hành động xâm phạm Cố Phiên Nhiên lại.
"Nói sớm thì nữ nhân ngươi yêu đã không phải chịu nhiều đau khổ như thế."
Bút và giấy đã được chuẩn bị sẵn trên cái bàn bên cạnh, chỉ chờ Tần Vũ Hiên đi vào khuôn khổ.
Một nén nhang sau, Tần Vũ Hiên đưa xấp giấy viết xong cho U Minh.
U Minh vội vã bắt lấy, xem xong thì nhíu mày, "Sao chỉ có một tầng?"
Tần Vũ Hiên lại mỉm cười trả lời, "Giáo chủ U Minh, hôm nay tâm trạng ta không tốt, chỉ nhớ một tầng, còn mấy tầng khác, chờ khi nào tâm trạng ta tốt sẽ nhớ ra."
Tựa như sợ U Minh sẽ dùng chiêu tương tự, Tần Vũ Hiên nói tiếp, "Giờ ngươi giết nàng ta đi nữa thì ta cũng chỉ nhớ một tầng thôi."
"Ha ha." U Minh vỗ nhẹ mặt Tần Vũ Hiên, "Không vội, ta có rất nhiều thời gian chờ ngươi nhớ lại."
Hắn hiểu đạo lý thả dây dài câu con cá lớn.
Đã có điểm đột phá, vậy thì chậm rãi phá tan còn hơn là cá chết lưới rách.
"Nhường nơi này lại cho các ngươi." U Minh thấp giọng nói với Tần Vũ Hiên, "Từ từ hưởng dụng nhé." Rồi mỹ mãn rời đi.
U Minh vừa đi, Cố Phiên Nhiên lảo đảo đi qua, ôm lấy Tần Vũ Hiên khóc thảm thiết.
Tần Vũ Hiên ghê tởm lắm, nhưng nhịn không đẩy ả ra.
Không biết xảy ra chuyện gì mà thân thể hắn càng lúc càng nóng.
Hắn cuối cùng cũng hiểu ý U Minh.
Cố Phiên Nhiên và Tần Vũ Hiên tự nhiên kết hợp với nhau trong tình huống đó.
Đến khi Tần Vũ Hiên tỉnh lại, hắn đã về phòng.
Còn Cố Phiên Nhiên thì xuất hiện trong phòng của U Minh.
"Ta đã làm theo lời ngươi, khi nào ngươi mới thả ta ra?" Cố Phiên Nhiên hỏi.
"Không vội, chờ hắn viết hết "Cửu Tiêu Bảo Điển" ra thì ta sẽ thả ngươi." U Minh mỉm cười, "Thời gian này ta sẽ để ngươi hầu hạ bên cạnh hắn. Ngươi phải báo cáo tất cả những gì hắn làm cho ta."
"Yên tâm, ta đã đồng ý với ngươi thì tất nhiên sẽ không nuốt lời."
U Minh phất tay, Cố Phiên Nhiên bị các nữ tử bạch y dẫn đến bên Tần Vũ Hiên.
U Minh đọc Cửu Tiêu Bảo Điển tầng đầu tiên mà Tần Vũ Hiên viết ra, "Người đâu?"
"Giáo chủ." Một nữ tử bạch y quỳ gối trước mặt hắn.
"Tìm hai người tu luyện công pháp này. Nhớ không được để bất kỳ ai biết."
"Rõ."
Bên kia kính thuỷ tinh, Bắc Vũ Đường xem hết tất cả, cười nghiền ngẫm.
Ba người này ở cùng một chỗ đúng là thú vị.
Bắc Vũ Đường cũng cảm thấy rất bình thường với cách làm của U Minh. Hắn là người rất cẩn thận nên chắc chắn sẽ không lỗ mãng vội vàng tu luyện công pháp Tần Vũ Hiên viết ra.
Tầng thứ nhất kia có đúng là bản thật hay không? Chắc chắn là thật.
Tần Vũ Hiên sẽ không ngây ngốc dùng bản giả lừa U Minh.
Hai bên đều tính kế lẫn nhau, không biết hươu chết về tay ai đây.
"Chàng cảm thấy ai trong số ba người đó sẽ thắng ván cờ này?" Bắc Vũ Đường hỏi.
Phong Ly Ngân nhìn thoáng qua những người trong kính thuỷ tinh, không hứng thú, nhưng tức phụ đã hỏi thì phải trả lời nghiêm túc.
"Không ai thắng được, người thắng chỉ có thể là nàng." Phong Ly Ngân nghiêm trang nói lời âu yếm.
Bắc Vũ Đường cười nhạo, "Lời này cũ rích rồi."
****
Cùng lúc đó, Bắc Lâm ở biên cương Tấn Quốc xa xôi đánh giặc đang lâm vào mê chướng, nhìn một đám người ngã xuống, sắc mặt hắn rất khó coi.
"Tướng quân, nếu chúng ta còn không thoát ra được, tất cả sẽ chết mất." Tâm phúc mặt ủ mày chau.
Bắc Lâm tất nhiên cũng hiểu điều này, nhưng chướng khí nào dễ giải quyết như vậy.
"Giờ đã có bao nhiêu người trúng độc?" Sắc mặt Bắc Lâm ngưng trọng hỏi tâm phúc.
"Năm người."
Họ mới tiến vào ngày đầu, những người có vết thương là những người trúng độc đầu tiên. Những người còn lại sợ là không còn lâu nữa, khi đã ăn hết giải độc hoàn, cũng sẽ tiến vào vết xe đổ.
Nhất định phải giải quyết chướng khí, bằng không tất cả đều sẽ chết ở đây.
"Tìm một chỗ nghỉ ngơi trước, sau đó lại nghĩ cách giải quyết chuyện này."
"Tuân lệnh."
Một canh giờ sau, đoàn người hạ trại ở một khoảng đất bằng, đống lửa bốc cháy nhuộm thêm tia sáng cho làn sương mù dày đặc.
Mấy tướng lãnh ngồi quanh Bắc Lâm, cùng thương nghị cách ứng đối.
"Các ngươi có báo cáo gì không? Nói ra hết đi."
Một tướng lãnh lên tiếng, "Vừa rồi ta cho thuộc hạ kiểm kê đồ ăn, chỉ đủ cho hai ngày. Nếu khống chế mỗi ngày một bữa thì cũng chỉ đủ năm ngày. Chúng ta cần phải thoát khỏi mê chướng này trong vòng năm ngày."
Hắn nói xong, lập tức có người tiếp lời, "Đồ ăn không phải vấn đề mấu chốt nhất bây giờ. Vấn đề hàng đầu lúc này là chướng khí có độc."
Nhắc tới độc, các tướng lãnh đều trầm mặc.
"Bắc tướng quân, giải độc hoàn thật sự đã hết rồi sao?" Có người hỏi.
Hắn vừa hỏi xong đã bị đá chân.
Lời này thật tru tâm.
Nếu có mà không lấy ra, chẳng phải đang nói Bắc tướng quân ích kỷ sao.
Người nọ cũng nhận ra cách mình hỏi có vấn đề, vội vàng giải thích, "Tướng quân, ta không có ý đó. Ý ta là nếu có nhiều giải độc hoàn hơn thì tốt rồi."
Bắc Lâm xua tay, ý bảo hắn không cần khẩn trương, "Ta hiểu ý ngươi. Chỉ có một lọ giải độc hoàn thôi."
Bắc Lâm thật sự không ngờ đồ nàng chuẩn bị cho hắn đều phải dùng tới, hơn nữa đều dùng sát lúc nguy cấp.
Chỉ là họ có nhiều người, mà lại chỉ có một bình giải độc hoàn.
"Đồ du thủ du thực, ngươi hỏi gì ngu thế. Giải độc hoàn là đồ tốt, ngươi tưởng nó là cải trắng ngoài đường, muốn mua bao nhiêu thì mua à. Thứ này nhìn là biết giá trị xa xỉ, chắc chắn là số lượng có hạn!" Có tướng lãnh nói.
"Ta, ta chỉ sốt ruột quá thôi." Người kia không tự tin biện giải.
Khi các tướng lãnh quở trách người nọ, Bắc Lâm nghĩ tới Mộc Chi Đào, trong đầu vang lên lời nàng từng nói với mình.
Chợt, hắn nghĩ ra gì đó.
"Có cách!" Bắc Lâm đột ngột lên tiếng.
Mọi tướng lãnh đều quay qua nhìn hắn.
Bắc Lâm nói, "Vị đưa giải độc hoàn cho ta từng nói, vạn vật tương sinh tương khắc. Nơi có độc vật sinh trưởng thì ắt cũng sẽ có thảo dược giải độc, chỉ cần tìm ra, độc của mê chướng sẽ không còn là vấn đề."
"Trong rừng có nhiều thực vật như thế thì tìm kiểu gì, làm sao phân biệt được loại nào có thể ăn?" Có tướng lãnh truy hỏi.
"Các ngươi đừng nói gì, để ta nhớ lại." Bắc Lâm nói.
Lúc ấy nàng nói thế nào?!
Các tướng lãnh đều im lặng, chờ đợi Bắc tướng quân nghĩ cách.
Bốn phía rất yên tĩnh, tựa như không có bất kỳ tiếng động nào, đôi khi có cơn gió nhẹ thổi qua làm lá cây đong đưa sàn sạt, khi nghe thấy tiếng côn trùng kêu lẫn trong tiếng sàn sạt, đôi mắt Bắc Lâm sáng lên.
Cuối cùng hắn cũng nhớ ra cách tìm kiếm trong rừng nàng nhắc lúc đó rồi!
"Ta biết rồi!" Đôi mắt Bắc Lâm sáng ngời.
Các vị tướng lãnh nhất trí nhìn hắn.
Bắc Lâm nói với họ, "Tìm ra động vật trong rừng, thấy nó ăn gì thì mang thực vật nó ăn về. Nhân lúc trời chưa tối, năm người một nhóm vào rừng tìm kiếm, nhớ là không được đi quá xa, tránh để bị lạc."
"Tuân lệnh." Các tướng lãnh cùng đáp.
"Từ từ, bảo họ nhớ ký hiệu trên đường." Bắc Lâm lại dặn một câu, "Lúc về nhớ xoá ký hiệu đi, tránh bị truy binh phát hiện."
"Rõ."
Theo lệnh Bắc Lâm, các binh lính nghỉ ngơi đều được điều động, chia làm hai mấy đội ngũ, phân công nhau hành động. Người còn lại thì ở lại chờ tin tức.
Một canh giờ sau, hai mươi mấy đội lục tục trở về.
Mỗi đội về còn mang theo một vài loại thực vật.
Bắc Lâm và quan ký sự phân loại thực vật dựa theo loại động vật ăn, khi toàn bộ đội ngũ trở về, tất cả đồ vật tụ tập lại.
Các vị tướng lãnh quan sát được, động vật sống trong rừng chướng khí ăn một gốc cây giống bồ đề nhất, lá cây hình tim, mỗi cây chỉ có vài lá ít ỏi.
Bắc Lâm cầm thực vật giống bồ đề lên, "Xem ra cái này rất có thể chính là cây giải độc, nhưng cũng không loại trừ những khả năng khác."
"Bắc tướng quân, giờ chúng ta phải làm gì?"
"Phải có người thử thì mới biết cái nào là thuốc giải độc thật sự." Bắc Lâm trầm giọng nói.
"Ta triệu tập những quân binh trúng độc đến, hỏi xem có ai nguyện ý thử không."
"Chỉ có thể như vậy."
Những người trúng độc nhanh chóng được tập hợp đến, Bắc Lâm nói rõ tình huống cho họ, "Quyền lựa chọn nằm trong tay các ngươi. Các ngươi có thể chọn thử, có thể chọn từ chối, việc này không bắt buộc. Nếu bất hạnh qua đời, Bắc Lâm ta đảm bảo sẽ chăm sóc người nhà của các ngươi."
Hắn vừa nói xong, có người lập tức tỏ thái độ.
"Tướng quân, chúng ta vốn đã trúng độc, có thể giải được là tốt. Nếu bất hạnh trúng độc lần nữa thì chỉ là chết sớm hơn một khắc mà thôi. Giờ có thể cống hiến cho các huynh đệ trong quân, chúng ta chết đáng giá."
"Đúng. Phó tiểu tướng quân nói rất đúng. Chúng ta dù có chết, cũng là chết có giá trị."
"Tướng quân, ta nguyện ý."
"Ta cũng nguyện ý."
"Ta nguyện ý."
"Thêm ta nữa."
...
Có hơn mười vị quân nhân lập tức đứng ra, cuối cùng, tất cả đều đứng dậy.
"Được, đều là hảo hán của Bắc quân đoàn."
Cuối cùng, phó tiểu tướng quân và hai binh lính khác thử cỏ bồ đề biến dị.
Tất cả mọi người chờ đợi, quân y cũng tùy lúc canh giữ cạnh họ, để có thể đối phó kịp thời.
Trong sự chú ý và chờ đợi của mọi người, ba người cuối cùng cũng có phản ứng.
Sắc mặt cả ba đỏ lên, trán rỉ mồ hôi, bụng quặn đau.
"Đại phu, mau khám cho họ."
Tim mọi người đều nhảy lên cao, cả đám đều lo lắng.
Bỗng, Phó tiểu tướng quân nôn ra một ngụm máu đen, sau đó cảm thấy cả người nhẹ hẳn đi.
"Ta, ta cảm thấy thoải mái hơn nhiều."
Đại phu bắt mạch cho hắn, vạn phần kinh hỉ, "Tướng quân, độc của Phó tiểu tướng quân đã được giải!"
Tin này vừa ra, toàn bộ tướng sĩ đều vui sướng.
Bắc Lâm cũng lộ ra nụ cười tươi.
Lời nàng nói quả nhiên không sai.
Sau đó, hai người còn lại cũng nôn ra máu độc, xác nhận xong, Bắc Lâm lập tức phân phó cho các tướng sĩ bắt đầu tìm thực vật cùng loại với cỏ bồ đề kia.
"Bắc tướng quân, làm sao ngươi biết?" Có tướng sĩ tò mò hỏi.
Bắc Lâm cười nói, "Ta cũng nghe người khác nói mới biết. Nàng nói với ta, vạn vật tương sinh tương khắc, nơi có độc thì chắc chắn sẽ có thực vật giải độc sinh trưởng. Trong chướng khí, nếu trúng độc thì có thể tìm động vật trong rừng. Động vật sống ở đây chắc chắn biết nhiều hơn chúng ta, hiểu được thực vật nào có thể giải độc. Nếu không thì chúng đã sớm bị độc chết, không phải sao."
"Đúng đúng, nói quá đúng."
"Bắc tướng quân, vị đó có phải ý trung nhân của ngài không?" Có người nhìn Bắc Lâm bằng ánh mắt ái muội, giọng trêu ghẹo.
"Nói linh tinh gì thế. Nàng là người có gia thất, là tỷ tỷ của ta."
"Ấy ấy, ta nói sai rồi." Vị tướng lãnh vừa trêu ghẹo lập tức nhận sai.
Bắc Lâm cũng biết hắn nói đùa, không để trong lòng.
"Giờ vấn đề độc đã được giải quyết. Chỉ cần ra khỏi rừng chướng khí, chúng ta có thể đánh chúng không kịp trở tay!" Có tướng sĩ hùng dũng nói.
"Đúng đúng."
"Nhưng cũng rất khó thoát được khỏi rừng chướng khí. Bao nhiêu năm nay, có không biết bao nhiêu người đã lạc ở đây rồi."
"Trương tướng quân, đó là người khác. Chúng ta khác họ, nhất định sẽ có cách."
Bắc Lâm đột nhiên nói, "Ta có ý tưởng rời khỏi đây. Nếu suy nghĩ này của ta là đúng, có lẽ ngày mai chúng ta có thể rời được khỏi rừng mê chướng."
"Thật vậy ư?!"
Các tướng lãnh đều nhìn hắn bằng ánh mắt "thèm khát".
Bắc Lâm cười nói, "Giờ còn chưa chắc chắn là có tác dụng không. Hôm nay nghỉ ngơi cho khoẻ đi, mai phải thử mới biết."
"Đúng vậy."
Hôm sau, mọi người chuẩn bị xuất phát.
"Tướng quân, chúng ta đã tìm được động vật ngài bảo đi tìm rồi."
Bắc Lâm gật đầu vừa lòng, "Có thể ra ngoài hay không đều phải dựa vào chúng."
Trước đội ngũ là ba con chuột dẫn đường, mọi người đi sau chúng.
"Như vậy thật sự có thể ra ngoài ư?" Có tiểu binh nhỏ giọng hỏi.
"Không biết. Nhưng người đưa ra ý tưởng này là Bắc tướng quân, ta thấy chắc là được."
"Đúng đấy. Hôm qua làm theo lời tướng quân mới tìm được thuốc giải độc, nên giờ chúng ta mới có thể yên tâm đi lại trong rừng đây này."
"Chờ ra được khỏi đây, đám quân Tấn Quốc đảm bảo sẽ bị chúng ta hù chết."
Tiểu binh đằng sau nhỏ giọng nói chuyện, các tướng lãnh đằng trước cũng đang suy nghĩ về vấn đề này.
Bắc Lâm không để ý mọi người nói gì, nghĩ gì. Lúc này, suy nghĩ của hắn đã bay xa, không ngừng hồi tưởng lại những chuyện nàng nói.
Cứ cảm thấy chuyện nàng nhắc đến đều có ích với mình vào một lúc nào đó, cảm giác như nàng đã sớm đoán được mình sẽ gặp phải những chuyện này vậy.