Cố Phiên Nhiên xoay người rời đi, Hoa Phi Vũ thấy ả đi, thần sắc như thường, hoàn toàn không quan tâm ả đi hay ở.
Không đúng tí nào!
Bắc Vũ Đường xem mà cảm thấy sai sai.
Hoa Phi Vũ không nên như vậy chứ?
Hắn tuyệt tình đến mức có hơi...
Bắc Vũ Đường không thể tìm được từ miêu tả, chỉ là cứ cảm thấy Hoa Phi Vũ trước mắt quái quái sao sao ấy.
"Nam nhân mà cặn bã lên thì đúng là nhân thần cộng phẫn!" Bắc Vũ Đường nhìn hắn một cái.
Phong Ly Ngân lập tức tỏ thái độ, "Ta không hề, ta không cặn bã một xíu nào hết."
Bắc Vũ Đường vỗ vỗ vai y, "Tiếp tục duy trì."
"Được." Phong Ly Ngân cười đáp.
"Sau này nếu chàng mà như thế thì rửa sạch cổ chờ đi." Bắc Vũ Đường bổ sung một câu.
Phong Ly Ngân tiếc nuối, "Vậy xem ra ta không có cơ hội rửa cổ rồi."
"Hoa Phi Vũ này không bình thường." Bắc Vũ Đường vuốt cằm, nhìn Hoa Phi Vũ bằng vẻ trầm tư.
Đương nhiên là không bình thường.
Vốn Hoa Phi Vũ chỉ cố ý để Cố Phiên Nhiên thấy cảnh đó để ả tự động rời đi. Hắn sẽ chuẩn bị xe ngựa và ngân lượng cho ả.
Nhưng như vậy thì vở diễn sẽ mất hay.
Vậy nên, vì dốc lòng tạo ra một vở kịch xuất sắc cho ai đó xem, Phong Ly Ngân đã lặng lẽ thay đổi kịch bản, khiến Hoa Phi Vũ đã cặn bã thì phải cặn bã hẳn.
Bắc Vũ Đường nghiêng đầu nhìn Phong Ly Ngân, "Chàng ra tay hả?"
Phong Ly Ngân cười nhẹ, "Đẹp không?"
"Cảm giác không tệ lắm. Một người trước nay đều được truy phủng, hẳn nên nếm thử mùi vị bị trêu chọc." Nói đến đây, sắc mặt Bắc Vũ Đường trở nên âm trầm.
Lúc trước, Đường Cảnh Ngọc ở bên nàng chẳng phải cũng vì trêu chọc nàng như thế sao.
Còn nhớ khi đó, Cố Phiên Nhiên cao cao tại thượng nói hai kẻ đó yêu nhau thế nào, mà nàng là chướng ngại vật ngăn cản tình yêu của chúng.
Nàng chỉ cảm thấy buồn cười đến cực điểm.
Nếu nàng đoán không sai, hẳn ả đến từ một xã hội pháp trị, giáo dục một vợ một chồng. Nhưng ả lại chen chân vào cuộc hôn nhân của ngươi khác, không những không tự thấy thẹn mà còn cảm thấy chính thê mới là kẻ tội đồ.
Nếu ả là người của thời đại này, tuân theo tam tòng tứ đức, học nữ giới, vậy ả chen chân vào hôn nhân của nàng lúc trước cũng rất bình thường. Nhưng ả không phải.
Giờ để ả nếm thử mùi vị bị người khác trêu chọc, thật ra cũng không tồi.
Cố Phiên Nhiên rời đi, quay trở lại phòng, tức muốn giết người. Nha hoàn hầu hạ trong viện đều bị sắc mặt ả dọa, không dám tiến lên.
Ả nhìn căn phòng, có rất nhiều đồ vật là do Hoa Phi Vũ tỉ mỉ chọn lựa cho ả, còn có không ít thứ hắn tự làm cho ả.
Từ từ...
Cố Phiên Nhiên đột nhiên sững lại, bóng đèn trong đầu sáng lên.
Không đúng, không thích hợp.
Nếu Hoa Phi Vũ thật sự vô tâm với mình thì sao phải làm đến mức này. Nếu hắn thật sự coi mình như những thị thiếp kia thì cần gì phải làm thế?!
Cố Phiên Nhiên nghĩ vậy mới chợt nhận ra Hoa Phi Vũ hôm nay có phần cổ quái.
Hắn chắc chắn đang lừa gạt mình chuyện gì đó.
Có suy nghĩ này, Cố Phiên Nhiên lại có hy vọng.
Chắc chắn hắn có nỗi khổ riêng.
Không được, ả nhất định phải tìm hắn, hiểu rõ mọi chuyện mới được.
Cố Phiên Nhiên chải vuốt suy nghĩ xong, vội vàng quay lại ôn tuyền, nhưng đã không còn ai ở đó nữa.
Không thấy người, Cố Phiên Nhiên càng có thêm hy vọng.
Quả nhiên là vậy, nhất định là hắn cố ý diễn trước mặt mình, cố ý nói ra lời tuyệt tình như thế. Nếu thật sự không cố kỵ điều gì thì hẳn giờ hắn đang làm chuyện đó với đám thị thiếp đê tiện kia rồi.
Cố Phiên Nhiên vội vàng đi về phía thư phòng.
Bắc Vũ Đường và Phong Ly Ngân đứng ở một bên, Cố Phiên Nhiên chạy qua trước mặt họ, không hề phát hiện.
"Xem ra còn chưa hết." Bắc Vũ Đường cong môi cười nghiền ngẫm.
"Đó mới chỉ là món khai vị thôi, món chính còn ở phía sau."
Chỉ chớp mắt, hai người đã tới thư phòng của Hoa Phi Vũ.
"Ta muốn gặp điện hạ."
Cố Phiên Nhiên bị thị vệ chặn trước cửa.
"Cố tiểu thư, mời về đi. Giờ điện hạ không rảnh." Thị vệ vô cùng trách nhiệm chắn đường, không nhường nửa bước.
"Ngươi vào thông bẩm một tiếng, nói là ta có chuyện quan trọng."
Thị vệ rất khó xử, "Cố tiểu thư, có chuyện gì thì để mai nói. Giờ điện hạ đã nghỉ ngơi, chúng ta có trăm cái đầu cũng không đủ cho điện hạ chém."
Đang lúc hai bên tranh chấp, tiếng Hoa Phi Vũ từ trong phòng truyền ra.
"Cho nàng ta vào."
Thị vệ nhận được lệnh, thả ả vào.
Cố Phiên Nhiên đẩy cửa, vội vàng tiến vào thư phòng, vừa đi được vài bước đã dừng bước, mùi hoan ái nồng đậm quẩn quanh mũi ả.
Sau bình phong, Cố Phiên Nhiên thấy được hai bóng người đang đè lên nhau, khuôn mặt ả trắng nhợt đi.
Sao có thể như vậy!
Cố Phiên Nhiên ngốc người tại chỗ.
Người phía sau bình phong gầm nhẹ một tiếng, không động nữa, hồi lâu sau, Hoa Phi Vũ mới khoác một trường bào đi ra.
Cố Phiên Nhiên thấy rõ được đôi chân dài trắng nõn trên cái giường sau bình phong.
Hoa Phi Vũ ngồi xuống trước mặt ả, ánh mắt tà tứ, "Vội tìm ta như vậy là vì đã thông suốt rồi hả? Nguyện ý ở lại hầu hạ ta cùng những người khác?"
Thấy ả không nói gì, hắn nói tiếp, "Yên tâm, trong cảm nhận của ta, ngươi quan trọng hơn các nàng."
Cố Phiên Nhiên hít sâu môt hơi, đè nén lửa giận, "Phi Vũ, có phải ngươi có nỗi khổ gì không? Ngươi nói ra, chúng ta cùng giải quyết, được không?"
Hoa Phi Vũ nhìn ả, cười như không cười, "Chẳng lẽ ngươi vẫn còn ôm kỳ vọng với ta?"
Hắn cười nghiền ngẫm, tựa như đang trào phúng ả thật ngây thơ.
"Phi Vũ, ta biết ngươi thật tình với ta." Cố Phiên Nhiên tràn đầy đau khổ, "Ngươi làm nhiều chuyện vì ta như vậy, tuyệt đối không phải như những gì ngươi nói. Ngươi hoàn toàn không có lý do, cũng chẳng cần phải làm vậy. Vậy nên, nói cho ta biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Hoa Phi Vũ chậm rãi rút tay ra, mỉm cười nhìn ả, "Phiên Nhiên, ngươi có từng nghe qua câu: Thê không bằng thiếp, thiếp không bằng trộm, trộm không bằng cướp chưa?"
"Biết vì sao lúc trước ta lại có hứng thú với ngươi không?" Hoa Phi Vũ cười tà tứ.
Cố Phiên Nhiên nghe đến đây đã đoán được đại khái hắn định nói gì, ả không muốn nghe, nhưng hắn vẫn cứ nói.
"Lúc trước thấy ngươi, thật ra ta cũng không có hứng thú gì với ngươi đâu. Khi biết ngươi là nữ nhân Đường Cảnh Ngọc cầu mà không được, bổn hoàng tử mới chú ý ngươi."
"Đường Cảnh Ngọc là ai? Đó là một nam nhân kiêu ngạo và tự phụ. Bổn hoàng tử tất nhiên tò mò một kẻ như ngươi có gì đáng để hắn chú ý."
"Không ngờ sau đó lại phát hiện Cổ Phàm Chi cũng có ý với ngươi, thế nên ta cũng càng cảm thấy hứng thú với ngươi hơn. Hai kẻ đó đều là thiên chi kiêu tử của Nam Đường Quốc. Nếu bổn hoàng tử cướp được ngươi về tay, ngươi nghĩ hai kẻ đó sẽ thế nào? Ha ha..."
Nói đến đây, Hoa Phi Vũ sung sướng cười to.
Cố Phiên Nhiên lung lay muốn ngã, nước mắt rưng rưng, "Đây là nguyên nhân ngươi lấy lòng ta?"
"Đúng vậy." Hoa Phi Vũ thản nhiên nói, "Đáng tiếc, hai tên đó quá vô dụng. Bổn hoàng tử chỉ cần ngoắc ngón tay là ngươi đã ngoan ngoãn bò lên giường ta rồi. Tiếc là, thân thể ngươi không sạch sẽ, bổn hoàng tử mấy lần muốn thử đều không ăn được."
Hoa Phi Vũ nói đến đây, lộ ra biểu cảm bất đắc dĩ, "Mỗi lần thân thiết với ngươi đều hại bổn hoàng tử phải đi nôn, vất vả lắm đấy."
Lời nói tổn thương xả ra như không cần tiền, Hoa Phi Vũ hoàn toàn làm lơ người đối diện đã tức đến mức nổi gân xanh, đôi mắt đỏ bừng, nhìn hắn bằng ánh mắt hận không thể giết hắn ngay đi.
Sợi thần kinh mang tên "lý trí" trong đầu Cố Phiên Nhiên đứt gãy.
Ả tiến lên, tát hắn một cái.
"Tra nam!"
Ả quá nhanh, Hoa Phi Vũ hoàn toàn không lường trước được, thế là ăn ngay một cái tát.
Hoa Phi Vũ sờ mặt mình, lại nhìn nữ nhân thịnh nộ trước mặt, "Vốn định thu ngươi vào phủ, thế mà ngươi lại không biết điều như thế."
"Người đâu."
Thị vệ đẩy cửa tiến vào.
"Kéo ả ra ngoài, ném ra khỏi phủ."
"Rõ."
Thị vệ tiến lên, định bắt Cố Phiên Nhiên, lại bị ả đẩy ra.
"Không cần, ta tự mình đi."
Dứt lời, ả trừng Hoa Phi Vũ một cái rồi mới rời đi.
Cố Phiên Nhiên chật vật bị đuổi ra, thủ vệ hét ả, "Mau cút đi."
Ả nhìn phủ Đại hoàng tử, ánh mắt hận thù.
Nếu hỏi giờ ả hận ai nhất, ngoài Bắc Vũ Đường, Hoa Phi Vũ chắc chắn xếp hạng hai.
Ả muốn báo thù, nhất định phải báo thù.
Cố Phiên Nhiên đi trên đường phố vắng vẻ, không biết phải đi đâu.
Bắc Vũ Đường trên nóc nhà thấy cảnh này, "Có phải tiếp theo chàng cũng không định để ả như ý đúng không?"
Phong Ly Ngân nhẹ giọng nói, "Tâm hữu linh tê."
"Lần này đến lượt ta." Bắc Vũ Đường nói.
"Được. Ta không nhúng tay."
Trong một ngõ nhỏ yên tĩnh xuất hiện một bóng người, đó chính là Cố Phiên Nhiên.
Cố Phiên Nhiên đang định ra ngoài thành, tìm một khách điếm ở tạm.
Ả vừa bị đuổi ra ngoài, không kịp mang theo bao nhiêu bạc, may mà trang sức có thể đổi được thành bạc nên tạm thời ả không phải lo vấn đề ăn uống.
Bỗng, ở đầu ngõ, một bóng người bay ra, ngã mạnh xuống đất.
Cùng lúc đó, tiếng mắng tức giận của phụ nhân vang lên.
"Đồ lừa đảo, mau cút cho ta!"
Tiếng "rầm" vang lên, cửa bị đóng mạnh, vang vọng khắp ngõ.
Nam tử mặc đạo bào bò dậy, sửa sang lại quần áo, bĩu môi, "Đồ đanh đá vô lại."
Cố Phiên Nhiên nhìn qua đạo sĩ, đang định rời đi, không ngờ tên đạo sĩ kia lại dán lên.
"Cô nương này, ta xem tướng mạo ngươi, gần đây mọi việc không thuận lượi, có huyết quang tai ương."
(Huyết quang tai ương: Tai nạn đổ máu.)
Cố Phiên Nhiên không để ý đến hắn, đi thẳng qua.
"Cô nương đừng không tin. Lời bần đạo nói đều là thật."
Cố Phiên Nhiên chẳng nhìn hắn lấy một cái, hoàn toàn làm lơ.
Đạo sĩ như muốn giằng co với ả, đi theo sát bên ả, nói không ngừng, "Tướng mạo ngươi vốn hẳn nên là tướng mẫu nghi thiên hạ, nhưng bên cạnh lại có tiểu quỷ quấy phá nên ngươi làm việc không thuận lợi, trong nhà cũng không yên. Chỉ cần loại trừ tiểu quỷ bên cạnh, đảm bảo nửa đời sau ngươi sẽ đại phú đại quý."
Cố Phiên Nhiên đột nhiên dừng bước, đánh giá hắn.
Ả đã tin hai ba phần, nhưng lý trí lại bảo ả không thể tin lời đám đạo sĩ giang hồ này được.
"Hôm nay cô nương gặp chuyện khó chịu đúng không? Chuyện đó còn liên quan đến nam nhân." Đạo sĩ vuốt chòm râu ngắn, thần bí nói.
Cố Phiên Nhiên nhíu mày, "Ngươi lợi hại vậy thì tính cho ta, nỗi hận hôm nay khi nào mới giải được?"
Đạo sĩ bấm đốt ngón tay, "Ngày kia có thể giải."
"Ngày kia?"
"Đúng. Ngươi chỉ cần nghe theo bần đạo, nhất định có thể giải. Sáng mai, người đầu tiên ngươi gặp khi ra cửa sẽ là quý nhân của ngươi. Hắn có thể giúp ngươi đạt được mong muốn."
"Nói như thật." Cố Phiên Nhiên ngoài miệng nói vậy nhưng thật ra đã tin sáu bảy phần.
Nếu bên cạnh ả không có Mộc Chi Đào, vậy giờ ả vẫn là Cố đại tiểu thư người người truy phủng ở Nam Đường Quốc, là Tấn vương phi tương lai, là đối tượng Tứ hoàng tử hâm mộ.
Từ sau khi nàng xuất hiện, ả làm gì cũng trắc trở.
Tiểu quỷ này không phải Mộc Chi Đào thì là ai!
Ả có thể dùng chuyện Hoa Phi Vũ thử xem, nếu đúng như đạo sĩ này tính, vậy người này chắc chắn có bản lĩnh thật.
Đạo sĩ vuốt chòm râu, cười nói, "Nếu cô nương không tin, thử sẽ biết."
"Được, mai ta sẽ tìm quý nhân của ta."
"Nếu cô nương muốn tìm bần đạo, có thể đến đạo quan Tề Vân Sơn ở ngoại ô."
Dứt lời, đạo sĩ rời đi.
Sau khi ra khỏi ngõ nhỏ, đạo sĩ tiến vào một ngõ nhỏ khác, người đi ra lại biến thành Bắc Vũ Đường.
Phong Ly Ngân không đọc suy nghĩ của nàng, không rõ nàng định làm gì. Nhưng thấy hành động vừa rồi, xem ra bố cục nàng sắp đặt rất thú vị.
- Hôm sau-
Cố Phiên Nhiên rời giường, nhìn thoáng qua căn phòng mình đang ở, không khỏi nhớ đến tên Hoa Phi Vũ khốn nạn.
Không biết đạo sĩ kia còn nói thật không.
Cố Phiên Nhiên dậy, mở cửa ra, không có ai trên hành lang. Ả đang định xuống lầu, ở góc rẽ có một người lao ra, hai người va vào nhau.
Những bình sứ trắng ngà nam tử cầm trong tay rơi hết xuống đất.
Cố Phiên Nhiên ngồi xuống giúp nam nhân nhặt bình sứ, khi thấy chữ dán trên bình, ả hơi cứng người.
Nam tử thấy ả chú ý, cướp bình sứ khỏi tay ả, hung ác nói, "Nhìn cái gì mà nhìn!"
Nam tử nhét hết chai lọ vại bình vào bọc, chuẩn bị rời đi.
"Chờ chút." Cố Phiên Nhiên gọi lại người nọ.
Nam tử nghi hoặc nhìn ả, "Có chuyện gì?"
"Mấy thứ kia của ngươi..."
Ả vừa mở miệng, nam tử đã cảnh giác nhìn qua, "Ngươi muốn làm gì?"
Cố Phiên Nhiên cười dịu dàng, "Ngươi đừng khẩn trương. Ta vừa thấy đồ trong bọc của ngươi, cảm thấy có hứng thú với nó, không biết ngươi có thể bán cho ta mấy bình không?"
Thứ đạo sĩ nói hẳn là nó.
"Ngươi muốn cái này làm gì?"
"Đương nhiên là cần rồi." Cố Phiên Nhiên nhìn thoáng qua cầu thang, thấy có người lên lầu thì nói, "Nơi này không tiện nói chuyện, chúng ta đổi nơi khác, được chứ?"
Nam tử hơi do dự, theo Cố Phiên Nhiên vào phòng.
Sau khi đóng cửa, Cố Phiên Nhiên vào thẳng vấn đề, "Thứ này bán thế nào?"
"Mỗi thứ có công hiệu khác nhau, giá cả khác nhau, phải xem ngươi muốn loại nào." Nam tử không nhanh không chậm nói.
Vừa rồi Cố Phiên Nhiên cầm được một bình có ghi "Hạc đỉnh hồng", cứ tưởng tất cả bình sứ đều như vậy, giờ xem ra không phải.
Cố Phiên Nhiên có hứng thú, "Có thể giới thiệu mấy thứ này cho ta không?"
Nam tử do dự một lát, cuối cùng vẫn đồng ý.
Hắn lấy một bình sứ trong bọc ra, "Cái này tên "Vạn lý phiêu hương", tên thì rất hay, nhưng nó lại là kịch độc, kiến huyết phong hầu, đại la thần tiên cũng không cứu được. Người trúng độc lúc chết sẽ như đang ngủ say, nhưng thi thể sẽ thoang thoảng một mùi hương đặc biệt. Mùi hương này ngửi nhiều cũng sẽ trúng độc, chỉ là không chết được."
Đôi mắt Cố Phiên Nhiên sáng ngời, đồ tốt!
Sau đó hắn lại lấy một bình sứ khác ra, "Cái này lợi hại hơn, tên "Tiêu dao tán", người trúng độc này sẽ không nhìn ra dấu hiệu nào trúng độc, chỉ là sẽ lưu luyến bụi hoa, còn đêm đêm sênh ca. Một ngày không uống rượu mua vui sẽ như bị vạn con sâu cắn vào tim. Về lâu về dài, khi đã đào rỗng cơ thể, tự nhiên sẽ chết."
"Phàm là người trúng loại độc này, không đến ngày chết thì sẽ không ai nhận ra dấu hiệu trúng độc. Đó là độc dược tốt nhất dùng cho mục đích ám sát."
Cố Phiên Nhiên nghe vậy thì động lòng.
Nam nhân như Hoa Phi Vũ để ý quyền thế nhất.
Nếu hắn biến thành một tên phế vật chỉ biết đêm đêm sênh ca, lưu luyến bụi hoa, sẽ hoàn toàn vô vọng với ngôi vị Hoàng đế.
Hắn đã dám trêu chọc, nhục nhã ả, vậy ả sẽ khiến hắn mất đi những thứ hắn để ý nhất, coi trọng nhất.
"Ta muốn mua cái này. Giá bao nhiêu?"
Cố Phiên Nhiên đã có quyết định, dù tốn bao tiền ả cũng phải mua.
Bắc Vũ Đường đang định nói là 50 lượng, dù sao ả cũng chỉ có 50 lượng thôi.
Nhưng nàng còn chưa nói ra, tiếng Phong Ly Ngân đã vang lên bên tai.
"500 lượng."
Bắc Vũ Đường hơi sửng sốt, không rõ lý do, nhưng vẫn làm theo lời y, vươn một tay với Cố Phiên Nhiên, "500 lượng."
"Đắt vậy!" Cố Phiên Nhiên giật mình.
Dù ả có bán hết trang sức cũng không gom đủ 500 lượng!
Bắc Vũ Đường giả thành nam chậm rãi nói: "Giá này đã rẻ lắm rồi. Mấy thứ này dù có trả bao nhiêu cũng không có người bán, nếu hôm nay không phải bị người thấy, ta cũng sẽ không bán đâu. Nếu ta bán thứ này cho các vương công đại thần thì giá còn đắt hơn ấy."