Tiểu Mặc Nhi cũng gia nhập đội ngũ khuyên bảo: "Tam di, dì một mình bơ vơ không nơi nương tựa, không bằng đi cùng chúng ta. Tuy chúng ta không thể cho dì cuộc sống cẩm y ngọc thực, nhưng chỉ cần chúng ta có cơm ăn, sẽ không để dì chịu đói."
Tam Nương cười nhẹ, ánh mắt từ ái nhìn Tiểu Mặc Nhi, sờ mặt cậu, "Ta là một nữ tử nông thôn, nào dám hy vọng cuộc sống cẩm y ngọc thực xa vời, chỉ cần có miếng cơm ăn là đủ rồi."
Tiểu Mặc Nhi nắm lấy tay Tam Nương, "Tam di đồng ý không?"
Tam Nương gật đầu, "Sau này làm phiền mọi người rồi."
Tiểu Mặc Nhi đứng lên, đi lấy một lọ thuốc mỡ trong xe ngựa, đưa tới trước mặt Tam Nương, "Tam di, cái này tặng dì."
Tam Nương kinh ngạc nhìn cậu.
Tiểu Mặc Nhi mềm mại giải thích, "Ta thấy tay dì có rất nhiều vết chai, cái này cho dì bôi tay, sẽ mau chóng non mịn lại. Cái này cũng có thể bôi mặt."
Tam Nương rất cảm động, "Cám ơn Mặc Nhi."
Việc Tam Nương đi hay ở đã quyết định xong. Đoàn người thu thập xong, lại tiếp tục lên đường.
"Mộc phu nhân, chúng ta đang đi đâu vậy?" Tam Nương hỏi.
"Cửu Hoa Sơn."
"Du ngoạn ư?"
"Đúng. Nghe nói bên đó tổ chức đại hội, rất náo nhiệt. Chúng ta qua tham dự cho vui." Bắc Vũ Đường nói đúng sự thật.
Tiểu Mặc Nhi buông sách xuống, "Mẫu thân, trạm tiếp theo của chúng ta là Lăng Thành sao ạ?"
"Đúng. Nếu không có gì bất ngờ thì chiều mai là tới rồi."
"Trong sách có viết, bên Lăng Thành có bánh pha lê ăn rất ngon, chúng ta qua có thể ăn bánh pha lê một lần."
"Được. Con mèo tham ăn." Bắc Vũ Đường từ ái vuốt má Tiểu Mặc Nhi.
Đi một ngày đường, đêm đến, họ lại ngủ ngoài trời.
Hôm sau, Tam Nương dậy sớm nấu ăn cho họ, chờ họ dậy là có thể ăn. Từ sau khi có Tam Nương trong đoàn, đồ ăn đều được nàng chuẩn bị, hoàn toàn không cần Bắc Vũ Đường nhọc lòng.
Đi được nửa đường, Tam Nương xốc màn nhìn thoáng qua phương hướng.
"Mộc phu nhân, không phải chúng ta tới Lăng Thành sao?"
Phương hướng này là Ngô Châu, hoàn toàn trái ngược với hướng Lăng Thành.
Bắc Vũ Đường cười nói, "Do Mặc Nhi nghe Lôi công tử nói gần đây Ngô Châu có lễ hội chọn Hoa Thần nên nhất quyết muốn đi xem. Dù sao chúng ta cũng ra ngoài du ngoạn, tuy sẽ phải đi đường vòng tới Cửu Hoa Sơn, nhưng cũng vẫn còn sớm."
"À, thì ra là vậy." Tam Nương cười, quay đầu nói với Tiểu Mặc Nhi, "Mặc Nhi thiếu gia không muốn ăn bánh pha lê nữa à?"
Khuôn mặt trắng nõn của Tiểu Mặc Nhi hiện lên nét giãy giụa.
"Bánh pha lê ăn ngon lắm, ngọt mà không ngấy, ăn xong, dư hương vẫn lưu lại." Tam Nương cười miêu tả.
Tiểu Mặc Nhi thật rối rắm, cuối cùng lắc đầu, "Chờ lần sau tới Lăng Thành thì ăn. Ta còn muốn xem Hoa Thần."
Tiểu Đại Hương cũng gật đầu, "Đúng đúng, Hoa Thần thú vị hơn."
Bắc Vũ Đường sủng nịch nhìn hai đứa nhỏ.
"Tam Nương đã từng ăn bánh pha lê rồi sao?" Bắc Vũ Đường mỉm cười hỏi.
Tam Nương lắc đầu, "Chưa từng. Ta chỉ từng nghe nói thôi, vốn tưởng lần này có cơ hội nhìn thấy."
"Không sao. Chờ rời khỏi Cửu Hoa Sơn quay về, chúng ta có thể đến Lăng Thành một chuyến, đến lúc đó cho các ngươi ăn đủ." Bắc Vũ Đường hứa.
Đêm đến, họ tới một thôn, cho người trong thôn một ít tiền rồi ở lại trong nhà thôn dân.
Nửa đêm, một bóng đen lặng lẽ ra khỏi nhà.
Bóng đen nhanh chóng chui vào trong rừng, một lát sau, một con bồ câu đưa tin bay ra.
Làm xong hết, bóng đen lặng lẽ quay lại thôn.
Một người bất chợt đi từ bóng đêm ra.
Người nọ cứng đờ, ánh mắt lạnh lẽo quét qua chỗ tối, khi thấy rõ người tới, sát ý trong mắt đều biến mất.
"Tam Nương, sao ngươi lại dậy?" Bắc Vũ Đường đi từ chỗ tối ra, ánh trăng mỏng manh rơi trên người nàng.
Tam Nương cười giải thích: "Vừa rồi bụng hơi khó chịu."
"Ơ, vừa rồi ta không thấy ngươi?" Bắc Vũ Đường khó hiểu hỏi.
"Hẳn là do ta ra trước phu nhân. Dậy rồi, không ngủ được nên đi bên ngoài hóng gió một lúc." Tam Nương bình tĩnh nói.
"À, thì ra là vậy." Bắc Vũ Đường bừng tĩnh, "Bên ngoài lạnh, về phòng ngủ đi."
"Được." Tam Nương đáp lời.
Bắc Vũ Đường đi trước, Tam Nương theo sau.
Tam Nương híp mắt nhìn lưng Bắc Vũ Đường, đôi mắt nhu hòa dưới trăng chợt lạnh toát.
Một đoản đao nhanh chóng đâm về phía tim Bắc Vũ Đường, người đằng trước lại như không biết nguy hiểm cận kề, bình tĩnh bước đi.
Khi chủy thủ sắp đâm vào thân thể nàng, một tiếng "keng" vang lên, tia lửa bắn ra, chủy thủ bị đánh văng, mà người vốn đứng trước mặt nàng ta đã biến mất.
Từng bóng người rơi xuống, bao vây lấy Tam Nương.
Bắc Vũ Đường nhảy từ trên nóc nhà xuống, đứng trước mặt Tam Nương, mỉm cười nhìn nàng ta.
"Chờ nhiều ngày, cuối cùng cũng chờ được ngươi ra tay. Ngươi ra tay sớm hơn ta dự đoán đấy." Bắc Vũ Đường chậm rãi nói.
Tam Nương nghe nàng nói, sắc mặt thoáng thay đổi, "Ngươi đã sớm biết."
"Đúng. Từ ngày đầu tiên ngươi ở bên chúng ta, ta đã bắt đầu nghi ngờ ngươi." Bắc Vũ Đường nhàn nhạt nói.
Sắc mặt Tam Nương không tốt, "Không thể nào."
"Xem ra ngươi rất tự tin về lớp ngụy trang của mình."
Khả năng ngụy trang của nàng ta đứng nhất nhì tổ chức, sao có thể bị phát hiện sớm như vậy!
"Sao ngươi lại phát hiện?" Ánh mắt Tam Nương lạnh lẽo nhìn nàng.
Bắc Vũ Đường nâng ngón tay lên, "Ngày đầu tiên, lúc ta tỉnh, thấy ngươi vội vàng nấu cháo cho chúng ta."
Tam Nương nhíu mày hồi tưởng lại, chuyện mình làm đều rất bình thường, không có gì đặc biệt.
"Ta nấu cháo cho các ngươi, sao lại biến thành sơ hở?" Tam Nương tuyệt đối không tin.
"Có phải ngươi đã quên chúng ta là người tập võ rồi không? Người tập võ, chỉ cần một tiếng động cũng sẽ cảnh giác tỉnh lại. Ngày đó, ngươi dậy sớm, còn nấu cháo cho chúng ta, thế mà chúng ta lại ngủ say như chết, đó là một vấn đề lớn."
"Lúc đó ngươi không để lộ sát ý, tất nhiên sẽ không đánh thức chúng ta, nhưng một phụ nhân nông thôn bình thường lại làm việc nhẹ nhàng đến mức không làm chúng ta thức thì thật bất thường. Người làm được như vậy, chỉ có thể có võ công cao cường, nội lực thâm hậu."
Tam Nương biến sắc, nàng ta từng tự hào về khả năng đánh lén, ẩn núp, đến trước mặt họ, lại biến thành sơ hở.
Ẩn núp, đánh lén hay ám sát đều kiêng kỵ việc phát ra âm thanh, dù chỉ là một tiếng động rất nhỏ. Bản lĩnh lớn nhất của nàng ta là dung hợp chúng với hành động hằng ngày, một khi ẩn núp rồi, dù là Thái Sơn Bắc Đẩu cũng chưa chắc phát hiện được sự tồn tại của nàng ta.
Không ngờ bản lĩnh nàng ta tự hào lại có một ngày khiến nàng ta để lộ khuyết điểm.
Tiểu Mặc Nhi đi từ sau Bắc Vũ Đường ra, "Tam di, ngày đó ngươi còn lộ ra một điểm trí mạng nữa."
Tam Nương rất hứng thú hỏi, "Thật à?"
"Đương nhiên." Tiểu Mặc Nhi nói tiếp, "Ngươi sờ mặt ta, ta cảm giác được tay ngươi có vết chai rất dày. Nhưng vết chai của ngươi khác với vết chai của phụ nhân nông thôn bình thường. Vết chai của ngươi tập trung ở hổ khẩu, hiển nhiên là do hằng năm tập võ, tay cầm binh khí."
Tam Nương nghĩ tới bình kem dưỡng da, "Ngươi lúc đó đưa ta kem dưỡng da là để nhắc nhở họ, đúng không?"
"Thật ra, cái này xem như là sơ hở thứ ba ngươi lộ ra. Trước đó, ngươi còn lộ ra một sơ hở khác." Bắc Vũ Đường chậm rãi nói tiếp.
"Lúc chúng ta mang ngươi ra, đã sớm quyết định ngươi đi hay ở. Ngươi muốn ở lại, cố ý giả vờ thảm trước mặt chúng ta, khiến họ đồng tình, càng khiến ta cảm thấy ngươi có mục đích riêng."
"Nếu ngươi nghi ngờ ta, vì sao lúc trước không từ chối, còn giữ ta lại?" Tam Nương hỏi.
Bắc Vũ Đường cười khẽ, "Ngươi nghĩ họ dễ dàng bị ngươi mê hoặc vậy à? Nếu không phải ta cho họ ám chỉ, họ tuyệt đối sẽ không mở miệng. Ta giữ ngươi lại để xem ngươi có mục đích gì. Hoặc là nói, người sau lưng ngươi có mục đích gì. Không biết rõ thì sao chúng ta an tâm được."
"Nguyên nhân quan trọng nhất là nếu từ chối ngươi, ngươi sẽ nghĩ cách khác lẻn vào giữa chúng ta. Thay vì vậy, còn không bằng giữ ngươi lại, đỡ phiền."
Tam Nương nghe nàng nói, cảm giác rõ ràng được người này tâm tư kín đáo, khả năng quan sát rất mạnh, là một người cực kỳ lợi hại, hơn nữa còn rất khó đối phó.
"Các ngươi nói Lăng Thành, sau đó đổi hướng tới Ngô Châu, là vì thử ta?" Tam Nương hỏi.
"Phải, cũng không phải."
Trong tay Bắc Vũ Đường nhiều ra một thứ.
Đồ vật đó rõ ràng là thứ nàng ta dùng lần đầu để truyền tin cho bên trên, không ngờ lại rơi vào tay họ.
Nhưng nghĩ lại, nàng đã sớm nhìn thấu, cũng không có gì phải ngạc nhiên.
"Bên trên chỉ viết một địa danh, còn lại chẳng có gì cả. Chúng ta khá thất vọng, căn bản không đoán được mục đích của ngươi. Tất nhiên là muốn đổi hướng, để cho ngươi truyền tin nhiều hơn."
Đúng lúc này, Ám Dạ quay lại.
Trên tay hắn có thêm một ống trúc nhỏ.
Hắn giao đồ cho Bắc Vũ Đường.
"Để xem lần này ngươi truyền tin gì nào."
Tam Nương rất bình tĩnh, dường như không sợ nàng.
Bắc Vũ Đường mở ra, trên đó vẫn chỉ có một địa danh, chỉ là địa danh này đổi thành tên đích họ đến.
"Ngươi định để người bên trên chặn giết ngang đường hay làm gì?" Bắc Vũ Đường hỏi.
"Ngươi không phải thông minh lắm à, tự đoán đi!" Tam Nương cười đắc ý.
"Ta ghét nhất phải giải đố. Ta muốn nghe người khác nói."
Tam Nương nhìn mấy người họ, "Ta biết các ngươi rất lợi hại, nhưng đừng mơ lấy được bất kỳ tin tức gì từ ta."
Nàng ta định tự sát, lại bỗng phát hiện mình chẳng còn sức lực, toàn thân nhũn ra.
Đôi mắt nàng ta trợn to, "Ngươi, ngươi đã làm gì ta?"
"Không có gì. Chỉ là bỏ tí đồ chơi lúc ngươi vừa ám sát ta thôi." Bắc Vũ Đường nhàn nhạt nói.
Tam Nương kinh hãi, nàng ta hoàn toàn không biết nàng ra tay lúc nào.
Thân thủ của nàng khủng bố đến vậy sao?!
"Đừng phí sức, ngươi càng giãy giụa, càng điều động nội lực thì sức lực của ngươi biến mất càng nhanh." Bắc Vũ Đường nhắc nhở.
Tam Nương không tin, mạnh mẽ điều động nội lực, cố gắng vận khí, nhưng thân thể lại mềm nhũn, ngã trên đất.
"Nhìn đi, ta bảo rồi mà. Ngươi còn không tin. Bắc Vũ Đường ngồi xổm xuống, mỉm cười nhìn nàng ta.
Tam Nương vừa kinh vừa giận, lại không có cách nào ra tay, chỉ có thể nhìn chằm chằm nàng bằng ánh mắt oán độc.
Bắc Vũ Đường dường như không nhìn thấy, biểu cảm nhàn nhạt, không lộ một chút tức giận, "Đừng lộ ra ánh mắt như vậy, cũng chẳng thay đổi được gì đâu. Nếu ngươi cảm thấy ánh mắt có thể giết người thì ngươi ngây thơ quá rồi."
Tam Nương bị nàng chọc tức, không biết có nên trừng tiếp hay không.
"Nghe nói trong miệng sát thủ các ngươi đều có giấu túi độc, sao ngươi không cắn một cái?" Bắc Vũ Đường đề nghị.
Lôi Ngự Đình cạn lời, nàng đang đùa hả, nhắc nhở nàng ta tự sát à?
Tam Nương sáng mắt, nàng ta bị chọc tức đến hồ đồ, suýt quên mất mình còn túi độc trong miệng. Nàng ta dùng chút sức lực cuối cùng, không tin không nát!
"Ối chà, có thật này." Bắc Vũ Đường giật mình, chỉ là giả trân quá, Tam Nương nhìn mà muốn mắng chửi người.
"Nếu ngươi cắn nát được thì ta thành toàn ngươi, để ngươi chết thoải mái như thế. Nếu không cắn được, vậy thành thật khai ra. Đồng ý không?"
Tam Nương cười lạnh, không để ý đến nàng, tập trung cắn túi độc.
Quả nhiên, trời không phụ lòng người, túi độc nát.
Nàng ta cười đắc ý với Bắc Vũ Đường, yên lặng chờ đợi cái chết.
Thời gian dần trôi, độc mãi chẳng phát tác.
Bắc Vũ Đường lành lạnh nói: "Sao thế này, độc của các ngươi để lâu quá nên hết hạn rồi hở?"
Trong thời điểm nghiêm túc như vậy, Lôi Ngự Đình vẫn không nhịn nổi, cười trộm thành tiếng.
Tam Nương không ngu, nếu còn không rõ thì đúng là không xứng là kẻ đứng thứ mười tổ chức.
"Ngươi đổi túi độc của ta từ lúc nào?"
Nàng ta chỉ nghĩ ra được trường hợp này, nhưng dù nàng ta nghĩ thế nào cũng không biết nàng ra tay lúc nào mà nàng ta không biết.
"Vốn không muốn nói cho ngươi, nhưng nể mặt ngươi nấu cơm cho chúng ta nhiều ngày nên ta mới nói đó nhé. Đương nhiên là lúc ở trong xe ngựa, làm ngươi ngủ, chỉ cần một lát là lấy ra đổi được rồi. Suốt quá trình, ngươi không hề phát hiện."
"Lợi hại."
Tam Nương không thể không bội phục họ.
"Được rồi. Ta nói cho ngươi biết đều ngươi muốn biết rồi. Giờ đến lượt ngươi nói cho ta điều chúng ta muốn biết. Đừng mong chết, ngươi hẳn rõ ràng rồi. Chúng ta thích nhất là khiến người ta sống không bằng chết đấy." Bắc Vũ Đường mỉm cười, giọng lại lạnh như băng.
"Nói đi, ngươi là ai, người sau lưng ngươi là ai, trà trộn đến bên chúng ta vì mục đích gì?"
Tam Nương nghiêng đầu, không nhìn nàng.
Ám Dạ đi lên, "Ta khiến nàng ta mở miệng."
Lôi Ngự Đình cũng mỉm cười, "Ta cũng được."
Bắc Vũ Đường phất tay, "Không được. Ta không thích máu me. Thật ra, phương thức tra tấn không phải cứ càng máu me càng đáng sợ."
Tam Nương khinh thường, tựa như không tin lời nàng.
Đừng nói nàng ta, Ám Dạ và Lôi Ngự Đình cũng không tin.
"Ngươi định hạ độc nàng ta hả?" Lôi Ngự Đình chỉ nghĩ đến cách này, không máu me mà lại có thể tra tấn đối phương.
"Không phải."
Bắc Vũ Đường thấy biểu cảm khinh thường của Tam Nương, nở nụ cười nghiền ngẫm, "Lát nữa xem vị nữ sát thủ không sợ chết này phản ứng thế nào thì biết."
"Mặc Nhi, chuẩn bị xong chưa?"
"Rồi ạ."
Bắc Vũ Đường nhìn thoáng qua sơn thôn yên lặng phía sau, "Nơi này không thích hợp lắm, chúng ta qua rừng cây bên kia thôi."
"Bịt mắt nàng ta lại."
Đoàn người lục tục đổi chiến trường, chỉ là họ cảm thấy rất kỳ lạ khi thấy mấy công cụ kia.
Thùng nước, điêu khắc,...
Mấy thứ này làm sao mà khiến người ta sợ được thế?
"Trói nàng ta vào thân cây kia."
Lôi Ngự Đình rất muốn biết nàng định làm gì, xung phong nhận việc trói người.
Sau đó, họ thấy Tiểu Mặc Nhi chuẩn bị đồ, mà Bắc Vũ Đường thì nói chuyện với Tam Nương, dường như đang phân tán lực chú ý của nàng ta.
"Ngươi không tò mò ta sẽ làm gì sao?"
Tam Nương cười nhạo, "Chẳng qua là chết thôi. Mạng này ngươi cứ cầm đi, nhưng muốn biết được tin tức từ miệng ta, nằm mơ!"
"Nói thật thì ta cũng không lừa ngươi. Ta chỉ tò mò không biết cách này có thể công hãm được loại sát thủ được huấn luyện chuyên nghiệp lại không sợ chết như ngươi không. Sát thủ như ngươi thường có tâm lý vững chắc, hình pháp bình thường vô dụng với các ngươi. Vừa lúc ta biết một hình pháp mới, nên lấy ngươi ra thử nghiệm."
"Nếu hiệu quả tốt thì sau này có thể dùng để chuyên đối phó với loại người như ngươi. Thành công hay không thì phải xem con chuột bạch là ngươi thế nào. Thấy vinh hạnh lắm đúng không?" Bắc Vũ Đường cười nói.
Lôi Ngự Đình không tự giác chà tay, nhỏ giọng nói: "Tuy không biết chuột bạch là gì, nhưng không hiểu vì sao lại rờn rợn thế này? Các ngươi có thấy nàng ấy hơi khủng bố không?"
Hắn vừa nói xong, Phong Ly Ngân đã phóng một ánh mắt lạnh toát qua.
Ám Dạ và Tiểu Mặc Nhi cũng dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn hắn.
Trong phút chốc, Lôi Ngự Đình cảm giác vạn tiễn xuyên tâm, cả người đều không tốt.
Hắn vội nhấc tay đầu hàng, "Ta sai rồi. Nàng rất tốt, bộ dáng lúc nói câu đó rất lương thiện."
Má nó, đúng là gặp quỷ!
Hắn nói xong, ba người yên lặng quay đầu.
Lôi Ngự Đình muốn mắng chửi người lắm, nhưng cuối cùng vẫn im lặng ngậm miệng lại.
Họ có ba người, hắn lại lẻ loi cô đơn, không đánh lại.
Rén thì rén thôi, ai bảo hắn giỏi nhịn!
Bắc Vũ Đường không để ý đến họ, toàn bộ chú ý của nàng tập trung trên người Tam Nương, "Tiếp theo, ta sẽ cắt một vết thương nhỏ ở ngón tay ngươi, dưới chỉ tay ấy, ta sẽ để một thùng nước, cho ngươi thấy rõ được máu từ thân thể nhỏ từng giọt vào thùng nước. Ngươi có thể cảm nhận rõ ràng sinh mệnh mình xói mòn từng chút."
"Quá trình này có phải rất hưởng thụ không? Nghe nói, mười hai canh giờ sau, máu trong cơ thể người mới khô cạn. Không biết máu của ngươi có đủ chảy mười hai canh giờ không."
Tam Nương cười nhạo, "Ta còn tưởng là hình pháp gì, đến chết ta còn không sợ, lại sợ cái này chắc!"