Trong lúc Hạ Diệc Sơ được cung nữ hầu hạ rửa mặt chải tóc, ăn điểm tâm thì Quân Ngôn Dục đang nghe ám vệ báo cáo.
Hạ Diệc Sơ không hề biết ngoài Mặc Trúc đi bên cạnh, Quân Ngôn Dục còn cho hai ám vệ đến từ Hộ Long vệ ngầm bảo nàng.
Ngày Hạ Diệc Sơ đem chủy thủ vào thiên lao thử máu nhận thân, một trong hai ám vệ này đã nghe được.
Quân Ngôn Dục nhíu mày trầm tư, sự việc này hắn không thể lường trước được. Quân Ngôn Dục nắm tay thành quyền, phân phó ám vệ vài câu.
Ám vệ đi một lúc lâu rồi, Quân Ngôn Dục vẫn không thể bình tĩnh được. Chỉ cần nghĩ đến chân tướng sự việc, hắn không cảm thấy bị lừa gạt, mà lại cảm thấy sung sướng trong lòng. Vui sướng một lúc, Quân Ngôn Dục tự thấy mình quá buồn cười. Rõ ràng, hắn đã sớm quyết định, mặc kệ nàng có phải là em ruột hay không, hắn đều sẽ giữ nàng bên cạnh.
Chẳng qua Quân Ngôn Dục có hơi thắc mắc, sự tình nằm đó thực chất như thế nào? Quân Nhật An không phải em ruột, vậy em ruột hắn đâu? Hay là nói căn bản hắn không có em song sinh?
Một đống vấn đề hiện lên trong đầu, cuối cùng hắn cũng áp chế chúng xuống.
- ------------------------------------------
Hạ Diệc Sơ không biết thân phận thật sự của nàng đã bị Quân Ngôn Dục biết rõ. Giờ phút này, Hạ Diệc Sơ vẫn còn lo lắng, sợ Quân Ngôn Dục không chấp nhận đề nghị hôm qua của mình.
Chỉ sợ trừ khi nhận là bản thân thích Phó Diệc Sinh mới có thể làm Quân Ngôn Dục tha chết cho hắn. Nhưng hôm qua nàng cũng không thể gật đầu, có lẽ bởi quá chán ghét Phó Diệc Sinh.
Hạ Diệc Sơ được đỡ tựa lưng vào giường, cả ngày vẫn duy trì tư thế này làm các cung nữ hơi lo lắng, không biết có nên đến thăm hỏi một chút không. Kỳ thực, nàng đang hấp thụ linh khí, niệm tâm pháp trị thương.
Tối nay, Hạ Diệc Sơ được hầu hạ ăn cơm nhưng Quân Ngôn Dục không đến. Nàng cũng mặc kệ. Ăn xong, được hầu hạ rửa mặt ròi lên giường ngủ. Một đêm không mộng mị.
Hôm sau, Hạ Diệc Sơ được Hồng Anh cho biết sau khi hạ triều, Quân Ngôn Dục cùng các vị đại thần nghị sự hơn nửa canh giờ trong Ngự thư phòng.
Hạ Diệc Sơ chắc chắn bọn họ đang bàn cách xử lý Phó Diệc Sinh.
Hạ Diệc Sơ lại tiếp tục mày mò làm quà sinh nhật cho Quân Ngôn Dục. Bất tri bất giác nàng đã quên đi lo âu trong lòng.
Ngay thời điểm đó, một tiểu cung nữ ào vào:
"Công chúa! Công chúa!"
"Làm càn! Ngọc Xảo, ngươi lớn tiếng như thế ở đây còn ra thể thống gì!" Hồng Anh đi đến cửa ra vào, đưa tay ngăn cảm.
"Hồng Anh tỷ, sau này nô tỳ không dám." Sắc mặt Ngọc Xảo trắng nhợt.
"Thôi, Hồng Anh, cho nàng vào đi."
Hạ Diệc Sơ nhìn nàng, hỏi: "Ngươi là cung nữ Ngọc Xảo?"
"Đúng vậy công chúa, nô tỳ là Ngọc Xảo." Ngọc Xảo hai mắt sáng ngời, từ bên ngoài tiến vào, vui vẻ hành lễ.