Mau Xuyên Hệ Thống: Công Lược Lang Tính Boss

Chương 254: Phúc hắc Hoàng huynh (10)



Editor: Mi Mặt Mèo

******************

Hạ Diệc Sơ chống cằm, chớp chớp mắt, thần sắc có chút khó chịu, trong thanh âm mang theo một tia uể oải:

"Bản công chúa đem đồ trong túi ra, bọn họ không phục, bỏ chạy hết. Ta lại không phải ma quỷ, lại không cắn người."

"Ma quỷ cũng không cắn người." Quân Ngôn Dục vẫn nhịn không được, giơ tay chọc chọc mặt bánh bao của Hạ Diệc Sơ.

"Bọn họ chạy là bởi vì nghe danh công chúa Nhật An, biết nàng ở kinh thành không có ai địch lại, chột dạ vì trước đó đã bôi nhọ nàng nên sợ bị trách phạt, cụp đuôi chạy trốn."

Hạ Diệc Sơ nghe Quân Ngôn Dục nói, đen mặt, rõ ràng là những người đó nghe ác danh của Quân Nhật An nên bỏ chạy.

Bản lĩnh đổi trắng thay đen của Quân Ngôn Dục thật là...

"Thật sao?" Nàng ngẩng đầu nhìn Quân Ngôn Dục, đôi mắt lóe sáng như ngôi sao trên bầu trời đêm, ra vẻ tin tưởng.

"Đương nhiên!" Quân Ngôn Dục nghiêm túc gật gật đầu.

Hai người ở đình hóng gió ngồi thêm một lúc, rồi ai nấy trở về tẩm cung của mình nghỉ ngơi.

Bóng đêm tịch liêu, chỉ còn lại chiếc đèn phòng mờ nhạt.

Hạ Diệc Sơ nằm trên giường lớn mềm mại, mắt mở to, không buồn ngủ chút nào.

Nguyên chủ Quân Nhật An trước nay ra phố cũng nhiều nhưng không hề gặp loại sự tình này. Hơn nữa, hôm nay Hạ Diệc Sơ bắt được trên trộm lại còn tra hỏi như vậy. Thật không giống với tác phong của Quân Nhật An.

Đời trước Quân Nhật An đi đâu đều được Phó Diệc Sinh đưa đi. Nhưng từ khi Hạ Diệc Sơ đến thế giới này, một lần cũng chưa từng đi cùng Phó Diệc Sinh.

Hạ Diệc Sơ cười cười, nàng biết hôm nay tại sao lại xảy ra chuyện này.

- --------------------------------------

Tâm nguyện của nguyên chủ Quân Nhật An là phải bảo vệ tốt cho Quân Ngôn Dục, bảo vệ vị trí Hoàng đế của hắn, bảo vệ vạn dặm non sông của Đại Lan quốc.

Có lẽ Phó Diệc Sinh cũng không sai, thắng làm vua, thua làm giặc. Huống hồ, không chỉ mình Phó Diệc Sinh mà cả Quân Ngôn Dục cũng có dã tâm thống nhất thiên hạ. Có thể nói, không có dã tâm không thể làm Hoàng đế.

Một người là anh ruột, một người là người yêu thương mình mười mấy năm, nội tâm Quân Nhật An mê man rối rắm.

Nếu Quân Nhật An muốn vì Quân Ngôn Dục bảo toàn ngôi vị Hoàng đế và giang sơn, tất nhiên không thể là một kẻ ít học vô dụng.

Hạ Diệc Sơ bắt đầu đi học. Thầy dạy học cho nàng một vị nữ tiên sinh tầm 30 tuổi, tinh thông cầm kỳ thi họa.

"Nhật An công chúa, chúng ta bắt đầu thôi." Vị nữ tiên sinh khí sắc thanh lãnh nói, mở trang sách ra, bắt đầu giảng giải.

Liên tiếp mấy ngày, Hạ Diệc Sơ đều nhiệt tình học tập, nghiêm túc hoàn thành bài vở, còn đặt nhiều vấn đề thảo luận với vị nữ tiên sinh kia.

Hôm nay, Hạ Diệc Sơ đang đi trên hành lang dài, Hồng Mai ôm vở theo sau.

Một thanh âm kỳ ảo dễ nghe khiến người ta không tự chủ được thả lỏng tâm tình, từ phía trước truyền đến. Ở chỗ ngoặt, một nam nhân như ngọc đứng xoay lưng về phía Hạ Diệc Sơ.

Hắn vươn đôi tay ngăt phiến lá trúc, tựa hồ không nhận ra có người đang đế.

Ánh mắt Hạ Diệc Sơ dừng lại trên người hắn, một mạt lãnh lẽo xẹt qua.

=========================
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.