Mặt đụng vào đồ vật lạnh buốt lại có chút cứng cứng mềm mềm, một cái tay thon dài trắng nõn lấy xuống kính mắt trên sống mũi cô, chủ nhân của cái tay có chút cúi thấp xuống, ánh mắt rơi vào trên mặt thiếu nữ.
Con mắt bình thường bị giấu ở dưới kính mắt lúc này không có bất kỳ cái gì ngăn cản lộ ra, con ngươi màu trà nhạt sạch sẽ không dấu vết, đẹp đến mức làm cho người khác nhìn chăm chú nhịn không được mà tim đập nhanh, da thịt trắng nõn tinh tế tỉ mỉ tăng thêm ngũ quan thanh tú, không phải hình mà một chút liền cảm thấy kinh diễm, lại làm cho người ta cảm thấy vô cùng thư thái cùng nén lòng mà nhìn.
Trầm Mộc Bạch bị thiếu niên bất ngờ tập kích cho làm có chút mơ màng, trước mắt ánh mắt có chút mơ hồ, cô vùng vẫy mấy lần, ý đồ lấy kính mắt trên tay đối phương "Tô Hoài Ngôn, cậu làm gì? Trả mắt kiếng lại cho cho tôi."
Sững sờ tại trong nháy mắt, lúc giọng cô gái vang lên, Tô Hoài Ngôn hơi nheo mắt lại, bên khóe miệng lộ ra một cái lúm đồng tiền mềm mại ngọt ngào, tràn ngập ác ý đem kính mắt trên tay nâng lên, một cái tay khác đem người hướng trong ngực, sau đó tiến đến bên tai đối phương hạ giọng nói, "Chị bỏ kính mắt nhìn thuận mắt hơn nhiều."
Không kịp đề phòng lần nữa bị tập kích Trầm Mộc Bạch một mặt lần nữa đụng vào lồng ngực thiếu niên trắng nõn lạnh buốt, cô nhìn chằm chằm một tảng lớn làn da, khắc chế bản thân không hung hăng cắn.
Cũng may Tô Hoài Ngôn rất nhanh liền thả cô, sau đó uể oải dựa vào trong bồn tắm, con mắt như lưu ly xinh đẹp ý cười tràn đầy nhìn chằm chằm cô, phát ra thanh âm thiếu niên mềm mại, giống như cười mà không phải cười, "Chị, tôi muốn mặc quần áo, làm phiền chị đi ra ngoài một chút, bằng không thì tôi sẽ thẹn thùng."
Trầm Mộc Bạch kém chút đem răng cắn nát, nghĩ thầm, mi chờ đấy cho lão tử.
Mà một khắc cô quay người đi ra ngoài này, Tô Hoài Ngôn ác ma giống như thanh âm vang lên lần nữa, "Đem chị làm ướt thật đúng là có lỗi nha.. Chị.."
Trầm Mộc Bạch hít một hơi thật sâu, cuối cùng vẫn không quay đầu lại đem hắn thừa cơ hành hung một trận.
Hôm sau, Trầm Mộc Bạch suy tim một mặt sống không còn gì luyến tiếc đi vào phòng học.
Ngồi ở trước bàn cô Chu Giai Lâm quay đầu lại một mặt lo lắng nói, "Tô Nhất Y, cậu cuối cùng đến rồi, làm tớ lo lắng muốn chết."
Ngồi xuống Trầm Mộc Bạch đang muốn cảm động, liền nghe được nữ sinh đối diện nói, "Em trai nhà cậu thế nào? Bị thương nặng hay không? Có ăn ngon uống ngon hay không? Tâm tình tốt hay không tốt?"
Trầm Mộc Bạch, "..."
Tuyệt giao nha.
Đem túi sách nhét vào ngăn bàn, lại ngoài ý muốn nhìn thấy thật nhiều phong thư màu hồng màu trắng.
Trầm Mộc Bạch phiền muộn lấy ra trong đó mấy phong thư.
Chu Giai Lâm nói, "A, quên nói cho cậu biết, hiện tại người toàn trường đều biết rõ cậu là chị của Tô Hoài Ngôn. Đây đều là thư tình của nữ sinh khác, còn có nam sinh."
Trầm Mộc Bạch chấn động, "Còn có nam?"
Chu Giai Lâm liếc cô một cái, "Cậu nghĩ đi nơi nào, thư tình của nam sinh tự nhiên là cho cậu."
Trầm Mộc Bạch, ".. Tớ?"
Chu Giai Lâm gật đầu, một bộ mặt như đang xem kịch "Không hiểu? Những nam sinh này cũng là nhắm về phía cái danh anh rể của Tô Hoài Ngôn mà đến, nếu là ai có thể cùng chị của Tô Hoài Ngôn kết giao, không nói trước vô cùng có mặt mũi, còn có thể được vô số người chú ý."
Trầm Mộc Bạch rất là lạnh lùng ồ một tiếng.
Chu Giai Lâm cẩn thận chu đáo nhìn bộ dáng thiếu nữ, sau đó một bộ thần sắc như phát hiện đại lục mới, "Ai Tô Nhất Y, tớ cảm thấy ngũ quan cậu cũng khá, chính là cặp mắt kiếng này quá chướng mắt, nếu là đem xuống bảo đảm có một phần nhỏ nam sinh bị cậu mê đảo."
Trầm Mộc Bạch duỗi ra một cái đao trang trí "Có thể im miệng không?"
Chu Giai Lâm, ".. Có thể."
Cuối cùng vẫn là không nhịn được nhỏ giọng nói, "Tô Nhất Y, vậy những thư tình này cậu dự định lấy về cho Tô Hoài Ngôn sao?"
Trầm Mộc Bạch "Chờ tớ tích lũy đến năm tệ*, mời cậu ăn kem."