“Anh mau nới lỏng tay. Tôi cảnh cáo anh, vị tiểu tình nhân kia đang theo chúng ta tới.” Khúc Yên rất đau không cao hứng, nhìn hắn chằm chằm, “Anh tin hay không, tôi có thể tại chỗ này đem nàng ta chỉnh đến kêu cha gọi mẹ?”
Phó Đình Xuyên mặc dù không tin, nhưng vẫn là buông lỏng tay.
Hắn đè thấp âm thanh, ra lệnh: “Cô lập tức về nhà cho tôi.”
Khúc Yên mới không nghe hắn: “Không, tôi còn có chuyện tìm hắn --”
Nàng chỉ ngón tay, hướng nam nhân anh tuấn hút thuốc lá ở sân thượng.
Sắc mặt Phó Đình Xuyên lập tức đột biến, cắn răng thấp giọng cảnh cáo: “Khúc Yên, cô náo đủ chưa? Người kia, cô biết là ai không? Cách hắn xa một chút!”
“Hắn là ai?”
Khúc Yên ngược lại là tò mò, nàng còn không có điều tra tư liệu hệ thống.
“Cô không cần biết hắn là ai, tóm lại cách hắn xa một chút, cô trêu chọc không nổi!”
“Tôi trêu chọc không nổi sao? Anh nếu nói như vậy, tôi sẽ không chịu phục.” Khúc Yên ngược lại hứng thú càng đậm.
Hắn bực bội mà giật giật cà vạt: “Tôi cho cô thêm 500 vạn phí ly hôn, cô bây giờ lập tức cút về nhà cho tôi.”
Khúc Yên lắc đầu: “Tôi còn không có chơi thỏa thích.”
Phó Đình Xuyên không kiên nhẫn cùng nàng dây dưa nữa, chính là muốn cưỡng ép kéo nàng đi, bên kia Bạch Giai Ninh đã đến gần, rụt rè gọi: “Xuyên ca ca.”
Khúc Yên không khỏi nhướng mày, hảo chỉnh dĩ hạ* nhìn xem tiểu Bạch hoa đi tới.
*hảo chỉnh dĩ hạ(好整以暇): thành ngữ cổ đại miêu tả dáng nghiêm chỉnh mà ung dung.
Bạch Giai Ninh ngũ quan không tính xuất sắc, nhưng thắng ở nhỏ nhắn thanh thuần.
Nàng ước chừng không đủ 1m6, đứng bên cạnh Phó Đình Xuyên, vừa nhỏ nhắn xinh xắn vừa mềm yếu.
“Xuyên ca ca, vị này là......” Bạch Giai Ninh thần sắc thận trọng, ánh mắt nhìn Khúc Yên giống như Khúc Yên sẽ xông lên đánh nàng một trận.
“Em không cần phải để ý đến, đi làm việc của em trước đi a.” Phó Đình Xuyên nhẹ giọng nói, “Anh xử lý xong chuyện bên này liền đến tìm em.”
Khúc Yên chậc chậc hai tiếng, không che giấu chút nào châm chọc.
Hai con chó này, ở trước mặt nàng liền nồng tình mật ý rồi.
Bạch Giai Ninh nghe được âm thanh Khúc Yên châm chọc, khuôn mặt nhỏ tái đi, trong hốc mắt liền đỏ lên, nhỏ giọng đối với Phó Đình Xuyên nói: “Xuyên ca ca, em xin lỗi, em......”
“Em lại không làm gì sai, không cần nói xin lỗi.” Phó Đình Xuyên nhẹ giọng dỗ dành nàng.
Khúc Yên thật là nghe không nổi nữa, lành ít dữ nhiều mà mở miệng: “Cô ta không làm sai cái gì đúng không? Câu dẫn người có vợ, làm tiểu tam, cái này cũng chưa tính là sai?”
Phó Đình Xuyên quay đầu lạnh lùng trừng nàng một cái: “Cô đừng nói hươu nói vượn, tôi và Giai Ninh không có gì, cái gì cũng không làm qua. Cô ấy không phải tiểu tam.”
Muốn làm, hắn cũng sẽ chờ sau khi ly dị.
Giai Ninh yếu ớt, hắn tự nhiên muốn bảo vệ tốt nàng, không thể để cho nàng danh tiếng dơ bẩn trên lưng.
Khúc Yên nhịn không được vỗ tay, phát ra tiếng vỗ tay giòn giã: “Lợi hại, lợi hại. Dựa theo cách nói của anh, chỉ cần không có làm một bước cuối cùng kia, không coi là vượt quá giới hạn. Tôi hiểu, tôi sẽ nghiêm ngặt dựa theo tiêu chuẩn của anh.”
Khúc Yên thuộc phái hành động.
Nàng nói xong cũng đi, trực tiếp hướng sân thượng lớn.
Sân thượng này rất rộng rãi, đặt ghế salon dài hình chữ L màu trắng, có nhiều cây xanh khác tô điểm.
Nam nhân thân hình cao lớn rất tuấn mỹ, đứng trước lan can, giữa ngón tay thon dài kẹp một điếu thuốc, tàn thuốc ánh lửa lúc sáng lúc tối.
Chỉ là một cái bóng lưng, liền rõ ràng lấy khó mà hình dung vẻ nam tính.
Khúc Yên đạp giày cao gót, cộc cộc cộc đi qua, vừa đi, một bên mở ra màn hình hệ thống nhanh xuyên trong đầu, xem xét tư liệu người đàn ông này --
Bạc Tư Yến, 26 tuổi*, cao 1m87.
*chỗ này bản convert chỉ ghi 2 tuổi nên mình đoán tạm ( -_・)?
Người giàu nhất Giang thành, con riêng của Bạc gia.
Hắn mười bốn tuổi được người nhà tìm về, nhưng lại không được chấp nhận bất kỳ sản nghiệp nào, dựa vào IQ siêu phàm cùng hung ác quyết đoán, một tay tạo nên giang sơn thuộc về mình.
Hắn không chỉ là thiên tài chứng khoán mà còn là đại lão hắc đạo.
Đời tư Bạc Tư Yến kín đáo mà thần bí, bên cạnh không có nữ nhân, nghe đồn hắn đối với nữ nhân cực kì không tín nhiệm.