“Đừng nghịch.” Hạ Tư Viêm thấy cô càng ngày càng gần, sợ cô ngã, đưa tay đỡ lấy eo cô, nói: “Bây giờ loạn như vậy, anh không định yêu đương.”
“Kiếp trước hỗn loạn như vậy, anh cũng chẳng quyết định thế.” Khúc Yên chu mỏ, nhỏ giọng nói: “Kiếm cớ! Em thấy là anh có cảm tình với cô Nguyễn kia thì đúng hơn.”
Hạ Tư Viêm nghiêng đầu qua, thấy cô bĩu môi, hình như là đang ghen.
Không hiểu sao hắn lại cảm thấy vui vẻ, trầm giọng nói: “Em còn tới gần thêm nữa là anh sẽ kiện em vì hành vi không đứng đắn đấy.”
Tay hắn giữ lấy eo thon của cô, khẽ đẩy cô về phía trước, đặt cô vào chỗ ngồi.
Lòng bàn tay hắn vẫn lưu lại cảm giác quen thuộc.
Trong mộng, dường như cô gái kia cũng có vòng eo thon gọn này.
“Anh muốn kiện thì kiện đi, dù sao em cũng thật sự muốn làm chuyện không đứng đắn với anh.” Khúc Yên hừ nhẹ.
Cô cảm nhận được ánh mắt sắc lạnh của Nguyễn Đường ở ghế sau.
Nguyễn Đường nằm mơ thấy kiếp trước cũng được, còn giữ ký ức cũng được, cô sẽ không khách khí.
“Yên Yên, nếu em muốn làm vậy thì có thể thử suy nghĩ về anh một chút?” Giang Từ nói đùa.
Nguyễn Đường giật giật ống tay áo Giang Từ, nói nhỏ: “Anh Từ, anh thích cô Khúc sao? Em giúp anh theo đuổi cô ấy, thế nào?”
Giang Từ cười ha ha một tiếng: “Không cần, anh tự theo đuổi.”
Nguyễn Đường cười gật gật đầu, hai tay thả lỏng trên đùi âm thầm nắm chặt lại.
Khúc Yên......
Mày chờ đó.
Đời này, cô ta sẽ không ngu như vậy, khiến cho tất cả mọi người biết cô ta muốn giết Khúc Yên.
Cô ta sẽ yên lặng giải quyết Khúc Yên.
A Triệt chỉ có thể thuộc về cô ta.
“Tiểu Thất, tôi có thể giết người ở thế giới này không?” Khúc Yên ngoái nhìn Nguyễn Đường một cái, hỏi Tiểu Thất ở trong đầu: “Nếu có người động thủ với tôi trước, tôi có thể phản kích không?”
“Tận thế rung chuyển, không có luật pháp, kí chủ có thể làm những gì cần làm.” Tiểu Thất căn cứ vào chỉ thị của ' bên trên ' để trả lời.
“Rất tốt.”
Khúc Yên cong môi nở nụ cười.
Nguyễn Đường tự cho là che giấu kỹ hận ý, nhưng cô ta lại không biết sát ý là khó che giấu nhất.
Muốn chơi thủ đoạn, ai sợ ai chứ, tới đây!
“Anh Tư Viêm, anh khóa cửa xe lại, em muốn xuống giết mấy con zombie.” Khúc Yên rút một con dao ra, mặt lạnh thấu xương.
“Sao đột nhiên em muốn xuống giết zombie?” Hạ Tư Viêm không khỏi nhíu mày.
“Em muốn thăng cấp dị năng, về sau mới có thể bảo vệ anh thật tốt.” Nhưng Khúc Yên lại nghĩ là ngoại trừ bảo đảm anh không bị thương thì em còn phải bảo vệ anh khỏi những cô gái khác nữa...
“Anh đi cùng em.” Hạ Tư Viêm không chút nghĩ ngợi nói.
“Không được, anh ở lại trong xe.” Khúc Yên nhỏ giọng nói với hắn: “Em không yên tâm để cô Nguyễn ở lại, nhỡ hai chúng ta đều xuống xe, cô ta vụng trộm lái đi thì phải làm sao bây giờ?”
Thật ra cô là không yên lòng, nhỡ Nguyễn Đường thừa dịp cô đánh zombie để đánh lén cô thì sao.
Để Hạ Tư Viêm ở lại trong xe nhìn chằm chằm cô ta thì an toàn hơn.
“Mất xe thì thôi, không quan trọng.” Hạ Tư Viêm lại kiên trì muốn đi cùng cô, đè thấp âm lượng, nói: “Anh có thể hấp dẫn zombie giúp em, em giết zombie sẽ nhanh và an toàn hơn. Vừa rồi anh quan sát vùng này, tuy nhiều zombie lang thang nhưng không tụ tập cùng một chỗ. Anh dẫn mấy con tới, em giết xong nhặt tinh hạch rồi chúng ta trở về xe.”
“Anh muốn giúp em hấp dẫn zombie?” Khúc Yên giật mình.
Đây không phải chuyện hắn để ý nhất ở kiếp trước sao?
“Em không tin anh?” Hạ Tư Viêm hỏi lại.
“Không phải, em chỉ...... sợ anh bị thương, chịu đau vô ích.”
“Càng ít người biết chuyện anh có thể chất đặc thù càng tốt, nhưng e rằng sớm muộn cũng không thoát được. Anh phải đối mặt với chuyện này, trốn tránh vô ích.” Hạ Tư Viêm đưa tay xoa đầu cô, nói: “Trước đây em đã giúp anh, bây giờ anh còn có thể giúp em, chỉ sợ sau này không còn cơ hội.”
Lòng Khúc Yên mềm nhũn, vừa chua lại chát, nói: “Quên đi, em không giết zombie nữa, chúng ta đi thôi.”
Cô vẫn nên để dành tích phân mua đạo cụ thôi.
Vô duyên vô cớ nhìn hắn hấp dẫn zombie tới rồi bị zombie cắn mất từng miếng thịt, cô không làm được.