Giang Từ miễn cưỡng nhíu mày: “Chỉ cây dâu mà mắng cây hòe, chẳng lẽ anh xem thường trí thông minh của tôi, cho là tôi không hiểu sao?”
Hắn lại nói với Khúc Yên: “Yên Yên, em quen anh ta bao lâu?”
“3 tháng. Anh Tư Viêm là cảnh sát, bọn em là hàng xóm.” Khúc Yên nói đúng sự thật.
“Mới biết 3 tháng hả?” Giang Từ kéo dài âm cuối, học theo Hạ Tư Viêm: “Yên Yên, bây giờ là tận thế, em phải cảnh giác. Đàn ông mới quen biết không lâu thì không thể tùy tiện tin tưởng. Nhỡ hắn ta là tra nam, cũng ném em cho zombie cắn thì phải làm sao bây giờ?”
“Anh ấy không làm thế đâu.” Khúc Yên khẳng định.
“Em tin tưởng anh ta như vậy?” Giang Từ chỉ chỉ chính mình, hỏi: “Vậy em cảm thấy anh thế nào?”
“Anh cũng thế. Em tin anh không phải loại người như vậy.”
Giang Từ gật đầu một cái, nhếch miệng cười, nói với Hạ Tư Viêm: “Nghe thấy chưa?”
Hạ Tư Viêm lạnh lùng liếc hắn ta một cái: “Đến nơi rồi, xuống xe.”
Giang Từ nhìn cửa sổ, quả nhiên đã đến biệt thự của Nguyễn Đường.
Hắn cũng không nói nhảm, mở cửa xe chuẩn bị xuống nhưng lại thấy Nguyễn Đường chống gậy khập khễnh chạy ra...
“Nguyễn Đường, ở đây!” Giang Từ vẫy vẫy tay.
“A, anh Từ! Cuối cùng anh cũng đến!” Nguyễn Đường nhìn thấy Giang Từ, kích động bước nhanh hơn: “Anh không biết em đã khó khăn thế nào đâu, mấy con zombie vây quanh nhà em, nếu không phải em đột nhiên thức tỉnh dị năng thì đã bị cắn chết rồi!”
Nguyễn Đường chạy tới, tưởng xe của Giang Từ, trực tiếp lên ngồi ghế sau.
Sau khi an vị, cô ta mới phát hiện trong xe còn hai người nữa.
“Anh Từ, đây là bạn của anh sao?” Cô ta đưa mắt nhìn đôi nam nữ ngồi trước.
Khi nhìn rõ, cô ta đột nhiên giật mình chấn động!
Là Tư Triệt và Khúc Yên!
Vậy mà...... Vậy mà lại cho cô ta gặp Tư Triệt ở đây......
Kể từ khi khôi phục trí nhớ của kiếp trước, cô ta liều mạng tìm kiếm Tư Triệt.
Cô ta lén thuê thám tử tư, còn tự vẽ lại Tư Triệt chỉ mong có thể tìm được một tia hy vọng.
Nếu cô ta đã luân hồi chuyển thế, cô ta tin tưởng nhất định Tư Triệt cũng thế!
Nhưng mà cô ta bỏ ra ba năm mà không tra được bất kì dấu vết nào của Tư Triệt, chỉ tìm được Giang Từ.
Giang Từ không có trí nhớ của kiếp trước, nhưng dáng dấp hắn cùng kiếp trước giống nhau như đúc, tên cùng tính cách cũng vậy.
Cái này đã chứng minh là chắc chắn Tư Triệt cũng tồn tại!
Trời không phụ lòng người, quả nhiên cô ta đã tìm được!
“Nguyễn Đường, để anh giới thiệu cho em. Đây là Khúc Yên, có thể em cũng từng xem phim của cô ấy rồi đó?” Giang Từ giới thiệu.
“Chưa từng xem.” Nguyễn Đường lắc đầu.
Mấy năm nay cô ta làm gì có thời gian để ý TV, không phải đi khắp nơi tìm Tư Triệt thì chính là giúp Nguyễn gia làm ăn.
Cô ta cần tiền để đi tìm người.
Nguyễn Đường không lộ dấu vết nheo mắt lại, mỉm cười, lễ phép nói: “Cô Khúc, chào cô. Ngại quá, bình thường tôi không chú ý đến ngành giải trí với truyền hình điện ảnh.”
Khúc Yên ừ một tiếng, vẻ mặt lười biếng cũng không muốn nói chuyện.
“Người này là......” Nguyễn Đường đưa mắt nhìn về phía Hạ Tư Viêm ở ghế lái, hỏi: “Anh Từ, anh không giới thiệu một chút sao?”
A Triệt......
Hắn không có bất đồng gì so với kiếp trước, chỉ là thêm mấy phần lạnh lùng khí khái hào hùng.
Vẫn là ngũ quan tuấn mỹ làm cho người ta chìm đắm trong khí chất lạnh nhạt.
Hắn có biết cô ta đã tìm hắn bao nhiêu ngày không?
Cô ta nhớ hắn đến muốn nát tan cả trái tim này.
Kiếp trước, hắn vì Khúc Yên ác độc kia mà giết chết cô ta.
Nhưng cô ta biết, hắn bị tiện nhân Khúc Yên mê hoặc, cô ta không trách hắn.